Pair of Vintage Old School Fru
Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.

ở ngoài một mình vào lúc này? Buổi tối rất nguy hiểm em có biết

không? Nhỡ không may gặp phải côn đồ thì làm sao hả? (Côn đồ gặp chị ấy

không chạy mất dép thì thôi, anh lo làm cái gì chứ!)_Hắn kéo cô vào chỗ

ngồi chờ xe bus gần đó, bắt đầu quan tâm, trách mắng (Mắng yêu à

nha!)_Ra ngoài lại không chịu đeo bao tay vào. Em xem bàn tay xưng đỏ

hết lên rồi này!_Vừa nói hắn vừa đưa tay cô lên miệng, thổi hơi ấm vào

đó, rồi xoa xoa một cách cẩn thận_Lần sau có đi đâu thì nói với anh một

tiếng, anh sẽ đưa em đi, không được đi một mình nữa nghe chưa? Nếu để

anh biết em như thế anh sẽ đánh đòn em đấy! (Nghe như mấy ông bố dặn dò

con cái ấy nhỉ!)

Cô để cho hắn giúp mình làm ấm, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn…từng

đường nét trên khuôn mặt hắn. Vầng trán rộng, cái mũi cao cao, đôi mày

cương nghị, hàng mi đen dài phủ trên đôi mắt xanh cuốn hút và…hai cánh

môi có phần tím tái đang không ngừng cử động thổi hơi ấm vào tay cô.

Nhìn kĩ thế này cô mới nhận ra…hắn thực sự rất đẹp. Một vẻ đẹp ngang

ngược với mái tóc nhuộm hoe đỏ, khác hẳn với đẹp theo kiểu baby, thánh

thiện của Vũ.

-Lạnh lắm phải không?_Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt cô gần trong gang

tấc, hai cánh môi đỏ mọng đang mím lại khiến người ta thật muốn phạm tội quá! Bàn tay hắn không theo điều khiển mà dơ lên, muốn chạm vào má cô.

-Không nên tuỳ tiện động vào tôi như thế!_Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang

lên, đưa hắn về với thực tại, bàn tay kia cũng được ai đó hạ xuống.

-Xin lỗi! Anh không cố ý, chỉ là…_Hắn bối rối không biết nên nói gì. Cũng

may vừa đúng lúc có cơn gió lạnh thổi qua làm cô khẽ rùng mình, hắn

nhanh chóng đổi chủ đề_Trời lạnh quá! Anh nghĩ em nên về nhà thôi!

-Tôi muốn đi dạo!_Cô nhàn nhạt nói rồi đứng lên. Thấy vậy hắn cũng vội vàng dắt xe chạy theo.

Đi được một đoạn, hắn thấy phiền phức liền đem xe đi gửi ở gần đấy rồi

cùng cô đi bộ. Hai người chầm chậm đi bên nhau, không ai nói với ai câu

nào. Hắn thấy nét mặt cô trầm ngâm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía

trước-một nơi xa xăm không rõ điểm đến, trong lòng tràn ngậm cảm giác

chua xót. Điều hắn muốn làm nhất lúc này là đem cô ôm vào lòng, để cô

cảm nhận được tình cảm hắn dành cho cô làm như thế nào. Đúng lúc này hai người đi qua một quán bán khoai lang nướng, cô tỏ ra thích thú kéo hắn

vào trong và gọi vài phần.

Nhìn cô vừa cầm củ khoai nóng hổi trên tay vừa ra sức thổi thổi cắn cắn, ăn

say xưa đến mức mặt xuất hiện một vệt đen cũng không biết; hắn mỉm cười

đưa tay lau đi cho cô, miệng dịu dành trách yêu:

-Nhìn em ăn này! Giống con mèo quá!

Thời khắc ấy, trong lòng cô thấy ngọt ngào, hạnh phúc vô cùng. Nhưng cũng vì hành động của hắn thân mật quá, làm cô có chút ngượng ngùng mất tự

nhiên, công việc bóc khoai cũng vì thế mà ngừng lại.

-Để anh giúp em!_Hắn lên tiếng đề nghị sau khi xử lí xong vệt đen trên mặt cô.

Cô còn chưa định hình được chuyện gì vừa diễn ra thì đã thấy củ khoai trên tay mình đang được hắn cẩn thận bóc đi lớp vỏ cháy bên ngoài, để lộ

phần thịt mềm ngọt bốc khói nghi ngút bên trong ra. Cô không tự chủ nhìn nó mà nuốt nức bọt đánh ực một cái. Từ nhỏ cô đã thích ăn loại thực

phẩm này rồi, bây giờ có người phục vụ, bóc chúng mang đến tận miệng cho cô, cô không ăn thì có mà chuyện lạ à!

Chính vì thế mà hắn cứ bóc được củ nào đưa cho cô là cô ăn bằng hết. Cho đến

khi cô đã no đến mức không thể cho thêm củ nào vào dạ dày nữa thì hắn

mới trả tiền và đưa cô về.

Thấy cô ăn khoai vui vẻ như vậy tân tình hắn cũng lên cao theo. Trong lòng

thầm vui mừng vì ít nhất đến giờ hắn cũng biết cô thích ăn khoai nướng.

Sau này hắn sẽ thường xuyên dẫn cô đi! “Tiến sâu hơn vào trái tim em!”

-Cảm ơn!_Ngồi sau lưng để Phong trở về, Lê Na bất chợt lên tiếng.

-Vì chuyệng gì?_Hắn vẫn nhìn thẳng, miệng hé mở hỏi lại.

-Vì đã ở bên tôi!_Cô chầm chậm dựa vào lưng hắn, hai tay cũng siết chặt

hơn, thanh âm phát ra nhỏ như muỗi kêu nhưng đủ để mình hắn nghe thấy.

Khoé môi hắn vì thế mà tươi cười không ngớt, tốc độ xe ngày một chậm lại,

đến mức đi xe đạp còn nhanh hơn. Hắn muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này

càng lâu càng tốt…để tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong tim.

Nhưng dù có đi chậm đến thế nào chăng nữa thì cô cũng phải về nhà. Dừng lại

đầu phố nhà Vũ, hắn thật sự không muốn xa cô chút nào. Nhưng hắn làm gì

được? Chỉ có thể đứng lại nhìn cô lâu thêm một chút, cho đến khi cô vào

nhà an toàn, hắn mới quay đầu xe phóng đi.

---------------

-Cháu ra ngoài giờ mới về à?_Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ hiền hậu chạy ra mở cửa, ân cần hỏi han cô.

-Vâng! Cháu có chút chuyện._Cô cười đáp lại. Đây là bác Lan, một trong ba

người giúp việc lâu năm ở đây. Trong số những người làm thì bác là người tốt với cô nhất, luôn nhắc nhở cô những thứ cần thiết, có đồ ăn ngon

thường để phần cho cô nữa.

-Thôi lên phòng nghỉ sớm đi! Hôm nay trời trở lạnh rồi đấy._Bác vừa khép cửa vừa không quên dặn dò cô.

-Cháu biết rồi! Cảm ơn bác!_Cô đáp lại rồi nhanh chóng vào nhà và đi lên

phòng. Lúc ở trước cửa phòng, cô cố tình gõ cửa xem xét tình hình trong

ph