Insane
Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323145

Bình chọn: 7.5.00/10/314 lượt.

i nói này nói nọ! (Ý chị ấy là mấy người giúp

việc nhà Vũ đó. Hóng hớt kinh khủng luôn!)_Cô vừa nói vữa leo xuống xe.

-Vậy…anh về nhé! Bye…!_Hắn nhìn cô cười, tay gãi gãi đầu không biết nên mở lời thế nào.

-Sao thế? Bye rồi mà chưa về à?_Cô nhìn điệu bộ đó của hắn mà bật cười.

-Có thể…tặng anh…một nụ hôn không? (Biết ngay mà!)_Hắn nhìn cô bắng ánh mắt đầy mong chờ xen chút ngượng ngùng.

-Không!_Mặc dù thế nhưng cô vẫn nhẫn tâm với hắn bằng một từ_Thôi cậu về đi!

-Sao không chứ?_Hắn quay đi, thất vọng leo lên xe, mặt buồn so lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đờ người nhìn theo bóng người con gái vừa đặt

tay lên môi hắn. Cô đã hôn hắn…bằng cách của cô. Nhưng với hắn đã quá đủ rồi! Nhìn dáng cô xa dần, khoé môi hắn cứ thế cong lên, trong tim dâng

trào cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc mà bấy lâu nay hắn đã bỏ qua. Giờ đây hắn biết, thời gian qua hắn đã quá mù quáng, ngu ngốc khi để mình lạc

trong thế giới phù phiếm, suốt ngày ăn chơi trác táng, ở bên những người con gái hắn không yêu, mà họ cũng chẳng có tình cảm gì với hắn, đơn

giản chỉ là người này đi thì người khác thế chân. Sứ mệnh của hắn từ nay về sau là yêu cô, bên cô, bảo vệ, che trở cho cô…làm tất cả những điều

tốt đẹp cho người con gái ấy, để cô ấy vui vẻ và hạnh phúc!

Hắn nổ máy phóng vụt đi. Từ phía xa, cô gái bước ra từ sau bức tường, lên

một chiếc taxi vừa đến gần và đi khỏi. Na không trở về nhà Vũ luôn mà ra ngoài một lát, đã lâu rồi cô không có không gian yên tĩnh, vì thế cô

muốn đến nơi nào đó và…suy nghĩ một chút…về những việc mình đang làm.

Chiếc taxi chở cô đến nghĩa trang thành phố, cô xuống xe, chầm chậm đi vào

bên trong, qua những ngôi mộ của người xa lạ và dừng lại trước ngôi mộ

nhỏ, trên bia đá có gắn ảnh của một người phụ nữ trẻ. Bà đang nhìn cô và cười, nụ cười hiền lành và đôn hậu…rất đẹp.

-Mẹ…! Con lại đến thăm mẹ đây!_Cô quỳ xuống, áp má lên bia mộ lạnh lẽo, bàn

tay nhỏ nhắn vuốt ve trên tấm ảnh_Cha nuôi…mất rồi! Ông ấy…cũng xa con

rồi! Hai người…có gặp nhau không?_Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại đang

rơi_Nơi hai người ở chắc đẹp lắm nhỉ? Con cũng muốn đến đó lắm! Nhưng

con…không thể! Con còn phải bắt người đàn ông đó nếm trải cảm giác của

mẹ con mình, còn phải trả thù kẻ đã sát hại cha nuôi!.............Mẹ…ơi! Con nhớ…mẹ lắm! Cũng nhớ cha nuôi nữa! Con sắp không chịu nổi nữa

rồi!...Sắp gục ngã rồi! Hai người sẽ ở bên con chứ?_Cô lại mỉm cười, một nụ cười buồn đầy nước mắt_Có phải con cần một chỗ dựa không? Đã có

người tình nguyện làm điểm tựa cho con tin tưởng…nhưng con không chắc

con có thể!...Đặt niềm tin hoàn toàn vào người khác đối với con quá khó. Con đã quyết định thử một lần…liệu quyết định đó có sai không?...Mẹ nói cho con biết đi! Con phải làm gì đây?........

Nếu nước mắt có thể xoá hết nỗi đau trong cô, có thể mang cô đến thế giới

tốt đẹp hơn thì chắc hẳn là cô đã khóc hết nước mắt rồi. Nhưng không!

Nước mắt chẳng làm được gì cả, khi bạn buồn, bạn khóc…thế nhưng bạn vẫn

cứ buồn, cứ đau, cứ chìm trong thế giới đen tối tự mình tạo ra. Chỉ có

nụ cười, nụ cười của hạnh phúc, của tình yêu mới có đủ sức mạnh làm được điều đó. Và khi ta chủ động đón nhận, ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp

biết bao, đáng quý biết bao, trân trọng từng giây từng phút được tồn

tại, cố gắng tận hưởng những gì được ban tặng một cách trọn vẹn nhất có

thể. Vậy thì tại sao lại không gạt nước mắt sang một bên và mỉm cười?

Làm ngay đi! Những điều tốt đẹp đang chờ bạn phía trước đấy!

------------------------

-Cô đi đâu mà giờ mới về?_Vũ hỏi khi bắt gặp Na ở chân cầu thang.

-Chuyện của tôi, cậu đừng quan tâm!_Cô nói nhưng không nhìn cậu ta, lẳng lặng đi tiếp.

Vũ thấy có gì đó không đúng, liền níu tay kéo cô lại. Và cậu ta giật mình

khi thấy hốc mắt Na đỏ hoe. Cô khóc? Cô vội vàng quay đi, ngăn không để

cậu ta nhìn nữa, nhưng cậu ta đã thấy mất rồi.

-Sao cô khóc? Ai bắt nạt cô à? Nói cho tôi biết, tôi giúp cô trút giận!_Cả

người cậu ta bắt đầu nóng lên, hai mắt chứa đầy lửa. Ai dám động đến Lê

Na của cậu ta? Là ai?

-Cảm ơn! Không sao đâu, tôi về phòng trước đây!_Cô vỗ nhẹ vai cậu ta, mỉm

cười trấn an rồi quay đi. Cô biết cậu ta là một đứa trẻ hiền lành, tốt

bụng…vì thế cô nghĩ mình không nên quá thân thiết với cậu ta. Nếu sau

này biết được sự thật, cậu ta sẽ ra sao? Có hận cô đã lợi dụng cậu ta

không?...Tại sao cậu ta lại là con của ông ta và người đàn bà đó chứ? Có phải số mệnh đang trêu đùa con người không?

------------------------

-Sao không xuống ăn cơm?_Vũ đẩy cửa phòng Na, bước vào, trên tay còn mang theo khay đồ ăn bốc khói nghi ngút.

-Tôi không đói! Chỉ là thấy hơi mệt, hôm nay chúng ta nghỉ học một buổi!_Cô đứng lên, đi về phía bàn học.

-Ốm à? Bị làm sao để tôi lấy thuốc cho?_Cậu ta đặt khay xuống bàn, nhìn cô đầy quan tâm.

-Không cần đâu! Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu ra ngoài đi!

-Vậy…cô cố ăn lấy một ít rồi hãy ngủ nhé. Nhịn đói không tốt cho sức khoẻ đâu!

Tôi đi đây!_Cậu ta khép nhẹ cửa, trước khi rời đi vẫn không quên nhìn cô một lượt.

Cô nhìn theo bóng dáng cậu ta khuất sau cánh c