
i vàng lại, hớt hải:
- Anh, hắn lao đầu vào xe tự tử rồi!!
White ngạc nhiên:
- Cái gì?
Tên kia vừa thở vừa nói:
- Hắn vừa ra đến đường lớn thì bật khóc và cười lên ha hả rồi lao ngay vào 1 cái xe tải, chết luôn rồi.
White quay sang nhìn nó. Ánh mắt nó hơi dao động 1 chút, miệng nhếch lên:
- Coi như hắn còn biết nhục.
Rồi nó xốc lại ba lô và đi thẳng. White cũng không biết nói gì hơn, quay vào quán bar của Tùng.
Nó vừa đi bộ vừa ngước lên nhìn trời. Bầu trời thành phố không nhiều sao nhưng hôm nay bỗng nhiên những ngôi sao trở nên rất sáng. Nó thấy mình
trống rỗng. Bước trên đường tấp nập, tiếng xe vùn vụt lao qua, tiếng còi xe "píp píp", nó có cảm giác mình lạc lõng vô cùng. Trả thù, nó đã ước
ao trả thù Trương Nguyên biết bao, đã muốn băm xác ông ta làm vạn mảnh
rồi vứt xuống sông cho cá ăn. Nhưng ông ta cũng đã từng đối tốt với nó
và Kỳ Anh, ông ta là chú của Ký Anh, và hơn hết, ông ta đã được Kỳ Anh
tha thứ. Nó không hiểu, cảm giác của mình là gì khi mà nghe tin hắn
chết, cũng coi như đã trả thù được, nó lại thấy có chút hụt hẫng.
Nó biết mình đã nói quá lời, nhưng lúc đó nó không thể không nói những
câu như thế. Một phần vì tính cách của nó, một phần vì không muốn ông ta coi thường Kỳ Anh. Dù sao thì, nó đã đi được một nửa chặng đường rồi.
Trả thù được, nó bỗng chốc thấy mình và Kỳ Anh trở nên xa cách. Chỉ còn 1 lời hứa, và một kỉ vật, có thể lại đến bên nhau được không? Có lẽ bây
giờ, với tài năng của mình, anh đã trở thành 1 thương nhân giàu có, còn
nó, nó phải trở thành người mẫu, đó cũng là ước mơ của nó từ nhỏ. "Kỳ
Anh à, chúng ta cùng cố gắng nhé!"
Nó trở về nhà vào 3 giờ sáng, tắm xong là lăn ra giường ngủ. Nó cần
chuẩn bị tinh thần cho ngày mai, có thể sẽ là ngày nó làm mới lại chính
mình......... Hoàng Anh tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ
dài ngon lành vì không bị Hoàng Minh làm phiền. Anh đứng dậy vươn vai,
vệ sinh cá nhân rồi đi ra cửa. Cẩn thận rút kinh nghiệm từ những lần
trước vừa bước ra là bị 1 quả bóng chuyền treo lơ lửng đập thẳng vào
đầu, lần này Hoàng Anh cúi xuống tránh kịp. Nhưng anh không ngờ đó chỉ
là nghi binh của nó, chân anh bước lên để tránh bóng đập vào đầu thì lại "vô tình" đạp trúng sợi dây nối với hệ thống bẫy của nó và dính ngay 1
mặt mực từ cái súng xịt nước gắn trên lan can trước cửa phòng. Hoàng Anh đứng thẳng người dậy:
- VŨ HOÀNG MINH!!!
Hình như anh nhiễm cái điệu hét tên người ta của nó rồi thì phải. Nhưng
hét tên xong nó thường rượt người ta chạy, còn Hoàng Anh thì đứng đó để
quả bóng chuyền đập "Bốp" vào sau đầu. Nó ngáp dài đi ra khỏi phòng,
cười gian xảo:
- Hoàng Anh à, hôm nay sẽ là ngày đại xui xẻo của anh đấy. Ha ha ha.....
Hoàng Anh tức giận đuổi theo nó xuống cầu thang:
- Đứng yên đó, anh mày đen thì mày cũng không thoát nổi đâu!!!
Nó lè lưỡi trêu ngươi rồi nhanh chóng nhảy lên ván trượt lướt ra ngoài.
Hoàng Anh vừa ra theo đến cửa thì nhớ ra cái mặt mình vẫn đang dính đầy
mực, không đuổi theo được nữa, anh đành tức tối quay vào.
Nó lướt nhanh đến công ty và chui vào phòng họp báo. Mọi người đang nhao nhao lên vì sự nổi bật quá sức tưởng tượng của nhóm Angels. Nó ngồi lên ghế cạnh Tiêu Dương, cô nàng thấy nó thì mỉm cười vẫy tay chào. Có vẻ
cả nhóm đều đang hồi hộp. Tên Angus thì ngoại lệ, hắn ngồi điềm tĩnh
lạnh lùng trả lời những câu được sắp đặt sẵn. Nó với 3 người kia chỉ thi thoảng mới phải trả lời những vấn đề linh tinh. Nó quay sang thì thấy
Trần Duy đang cười cười trả lời mấy câu lạc đề của đám phóng viên, Hoàng Kỳ thì có vẻ khó chịu khi cứ bị bới móc đời tư và hạn chế trả lời, Tiêu Dương thì chóng mặt bởi các câu hỏi dồn dập không biết phải trả lời cái gì trước. Thấy mình ngồi im như phỗng, nó cũng hơi tủi thân 1 chút. Đám người này kì lạ, sao nhóm có 5 người mà lại chỉ hỏi có 4, trừ nó ra là
sao? Chẳng lẽ là do nó đến muộn?
Nó nở nụ cười xã giao hỏi 1 cô phóng viên trẻ đang ghi ghi chép chép:
- Chị à, chị......... không có gì........ để hỏi em sao?
Cô gái ngước lên, mặt chợt hồng như say nắng:
- Khô..... không!
Nó cảm thấy thất vọng và cả khó chịu nữa, 3 tên kia đang nhìn nó với ánh mắt cực kì kiêu ngạo và thách thức. "Được lắm, tại sao lại chỉ có mình
tôi không được hỏi hả???". Nó tiếp tục hỏi cô ta cho bằng được:
- Tại sao vậy?
Cô gái mắt chớp chớp, nói:
- Vì tất cả mọi thông tin về cậu đều được quản lí của cậu cung cấp rồi, chúng tôi không có gì để hỏi.
Nó há hốc miệng. Tên Quốc Huy đáng ghét kia biết gì về nó mà cung cấp
chứ?? Chẳng lẽ là mẹ nó? Nhưng dù là ai thì cũng thật đáng ghét, gọi nó
đến đây chỉ để ngồi như tượng thế này làm sao nó chịu nổi?????
Nó siết chặt 2 nắm tay đặt trên đùi, má phồng lên, mặt đỏ gay đầy kiềm
chế. Nó mà nổi giận ở đây thì chẳng có Angles gì nữa hết chứ đừng nói
đến họp báo họp biếc làm gì. Nhưng nó đã nói là sẽ trở thành người mẫu
rồi, đành nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt chết tiệt của 3 tên chết tiệt đang ngồi cùng 1 hàng ghế vậy.
Họp báo xong, nó tức giận lao lên phòng làm việc của mẹ để hỏi cho ra lẽ thì tình cờ đứng ngoài nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ n