
ôi, ít ra nó còn biết trông nhà và
không cắn chết chủ của mình chứ không đời nào mang thứ rác rưởi như ông
về. Hại bố mẹ tôi phải chết, hại tôi tay trắng đi kiếm tiền, bỏ lại quê
hương, người yêu, ông giữ được mạng sống đã là quá thương hại ông rồi.
Trương Nguyên, cả cuộc đời này tôi hận ông còn chưa đủ, nói gì đến tha
thứ. Tôi cho ông sống là để ông nếm trải những đau đớn về thể xác, sống trong cảnh túng thiếu và bị người ta chà đạp lên danh dự, lên quyền
sống. Tôi vốn không phải kẻ độc ác nhưng chính ông đã khiến tôi trở nên
độc ác như thế!
Nó hất đầu ra hiệu cho 2 tên đàn em kia tống hắn ra đường. Hắn còn đang
khá bất ngờ về những điều nó nói, quay đầu lại nhìn trân trối. Nó quay
sang nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt khinh bỉ. Ánh mắt ông ta trở nên
tuyệt vọng, cúi gằm xuống, bước đi.
White đứng yên lặng nãy giờ, chăm chú nhìn nó. Cậu ta đặt tay lên vai nó, vỗ vỗ. Nó im lặng bước đi.
Vừa ra đến đầu ngõ, 1 trong 2 tên đàn em khi nãy chạy vội vàng lại, hớt hải:
- Anh, hắn lao đầu vào xe tự tử rồi!!
White ngạc nhiên:
- Cái gì?
Tên kia vừa thở vừa nói:
- Hắn vừa ra đến đường lớn thì bật khóc và cười lên ha hả rồi lao ngay vào 1 cái xe tải, chết luôn rồi.
White quay sang nhìn nó. Ánh mắt nó hơi dao động 1 chút, miệng nhếch lên:
- Coi như hắn còn biết nhục.
Rồi nó xốc lại ba lô và đi thẳng. White cũng không biết nói gì hơn, quay vào quán bar của Tùng.
Nó vừa đi bộ vừa ngước lên nhìn trời. Bầu trời thành phố không nhiều sao nhưng hôm nay bỗng nhiên những ngôi sao trở nên rất sáng. Nó thấy mình
trống rỗng. Bước trên đường tấp nập, tiếng xe vùn vụt lao qua, tiếng còi xe "píp píp", nó có cảm giác mình lạc lõng vô cùng. Trả thù, nó đã ước
ao trả thù Trương Nguyên biết bao, đã muốn băm xác ông ta làm vạn mảnh
rồi vứt xuống sông cho cá ăn. Nhưng ông ta cũng đã từng đối tốt với nó
và Kỳ Anh, ông ta là chú của Ký Anh, và hơn hết, ông ta đã được Kỳ Anh
tha thứ. Nó không hiểu, cảm giác của mình là gì khi mà nghe tin hắn
chết, cũng coi như đã trả thù được, nó lại thấy có chút hụt hẫng.
Nó biết mình đã nói quá lời, nhưng lúc đó nó không thể không nói những
câu như thế. Một phần vì tính cách của nó, một phần vì không muốn ông ta coi thường Kỳ Anh. Dù sao thì, nó đã đi được một nửa chặng đường rồi.
Trả thù được, nó bỗng chốc thấy mình và Kỳ Anh trở nên xa cách. Chỉ còn 1 lời hứa, và một kỉ vật, có thể lại đến bên nhau được không? Có lẽ bây
giờ, với tài năng của mình, anh đã trở thành 1 thương nhân giàu có, còn
nó, nó phải trở thành người mẫu, đó cũng là ước mơ của nó từ nhỏ. "Kỳ
Anh à, chúng ta cùng cố gắng nhé!"
Nó trở về nhà vào 3 giờ sáng, tắm xong là lăn ra giường ngủ. Nó cần
chuẩn bị tinh thần cho ngày mai, có thể sẽ là ngày nó làm mới lại chính
mình.........
- Cho tôi biết........ Cậu.... là ai!!!??
Nó hơi giật mình, cười:
- Cậu hỏi vớ vẩn gì đấy? Tất nhiên tôi là Red rồi!
- Không! Ý tôi không phải vậy. Cậu biết rõ mà!
Chẳng lẽ...... hắn đã đoán ra được cái gì? Nhưng không thể nào................ Nó cố tình hỏi lại:
- Vậy ý cậu là sao?
Hắn hừ 1 cái rồi nói:
- Cậu mang 1 mối thù sâu nặng với kẻ đó - Trương Nguyên. Tôi đã rất tò
mò về thân thế của cậu và lí do cậu cần hắn ta đến vậy. Sau khi mớm vài
lời, hắn đã nói hết về cậu.
Nó cảm thấy đầu óc mình bừng bừng lên. Cậu ta là ai mà có quyền điều tra nó chứ? Mà không lẽ tên Trương Nguyên đó đã nhận ra nó là người đứng
sau White? Nếu vậy thì không chỉ thân phận Red bại lộ, mà ngay cẩ thân
phận con gái nó cũng không giấu được. Vậy thì phải để xem White biết
được đến đâu? Nó hỏi dò:
- Nói hết ư? Hắn biết được gì về tôi mà nói? Cậu đang muốn dụ tôi nói ra đấy à?
Cậu ta phì cười:
- Tôi biết cậu hận hắn vì hắn đã lừa dối cậu và cuỗm sạch tài sản, bỏ chạy...........
Nó thấy tim mình đập mạnh. Có khi nào White đã biết hết rồi không?
White nhìn thấy nét mặt của nó thì đắc ý nói tiếp:
- Tôi biết cậu chính là................... Trương Kỳ Anh!
Hả??? Cậu ta vừa nói gì vậy??
- Thế nào? Không đúng sao? Vậy còn cô bạn gái tên Vũ Hoàng Minh thì sao
nhỉ? Tôi thật sự tò mò về bạn gái cậu đấy. Có lẽ tôi nên đi tìm cô ta để hỏi cô ta vài chuyện nhỉ? Red, à, Trương Kỳ Anh, cậu có thấy thế không?
Hừ, thì ra là cậu ta nhầm nó là Kỳ Anh. Có lẽ ông Nguyên nghĩ người muốn trả thù mình nhất chính là Kỳ Anh mà không ngờ cả nó cũng hận ông ta
thấu xương. Nhưng White muốn dùng Vũ Hoàng Minh để uy hiếp Red, thật là
lố bịch, nhưng không phải là không có khả năng. Bởi bây giờ cậu ta mà
gặp Hoàng Minh, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là Red. Nó đành hùa theo
hắn, cứ coi như mình chính là Kỳ Anh vậy..... Nó nói:
- Cậu muốn gì?
Cậu ta khoanh tay ra vẻ suy nghĩ rồi nói:
- Vẫn là 1 điều kiện. Bây giờ có lẽ chưa cần dùng đến nhưng sau này biết đâu lại phải nhờ vả cậu thì sao, ha ha.
Nó hừ 1 cái, đồng ý. Cậu ta đúng là kẻ thực dụng, luôn đặt lợi ích của
mình lên nhất. Loại người như vậy, không hiểu sao nó lại nhận vào nhỉ?
Đó là khoảng 7 tháng trước, khi nó và Tùng đang trên đường đi tìm đủ ngũ tướng cho hội. Tình cờ gặp cậu ta đang giao dịc