Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!

Tôi Đã Nói Rồi, Tôi Là Con Gái!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326294

Bình chọn: 8.00/10/629 lượt.

h làm ăn với đối tác và

bị bọn bắt cóc bắt đi. Thấy cậu ta có vẻ hiền lành và làm ăn chính đáng, nó và Tùng nghĩ cứu cậu ta biết đâu sau này Dark Moon sẽ được tài trợ.

Không ngờ khi bám theo chiếc xe chở cậu ta đến 1 khu nhà thi công dở, bị bỏ hoang, nó và Tùng đến gần thì người bước xuống xe đầu tiên lại là

cậu ta. Nhìn vào trong thì cả đám bọn bắt cóc đều gục hết. Trong 1 không gian hẹp như vậy mà đánh gục hơn chục người thì đó quả là 1 kẻ không

tầm thường. Nó ngỏ lời mời và cậu ta suy nghĩ 1 hồi rồi đồng ý.

Trong nhóm cậu ta luôn tỏ ra là kẻ biết điều nhất. Trừ phi nó điều động

hoặc trực tiếp tổn hại đến bản thân thì cậu ta mới đánh nhau, còn không

thì cứ đứng khoanh tay với cái bản mặt thư sinh chết tiệt này đây. Nó

nghiến răng:

- Giờ tôi có thể gặp hắn được rồi chứ?

Cậu ta nhoẻn cười, gọi điện thoại:

- Đem hắn đến đi! Ừ, được rồi.

Cậu ta dẫn nó vòng ra con đường khá gần quán bar. Nó đứng dựa vào tường, đợi 1 lát thì có 3 người đi đến. Hai tên đàn em của White xô 1 người

lẻo khoẻo vào, nói:

- Chào thủ lĩnh! Chào đại ca! Hắn đây ạ.

White quay sang nó, thấy nắm tay nó siết chặt lại, mắt vằn lên trong ánh đèn le lói. Nó không muốn để Trương Nguyên nhìn thấy mặt vì sợ sẽ lộ

thân phận. Bây giờ trước mặt White, mà phải là cả White và ông ta, nó có tên là Trương Kỳ Anh. Mà với tích cách của Kỳ Anh, nó không thể nào

hành động thô lỗ được mặc dù lúc này đây nó đang phát điên lên, muốn lao vào giẫm đạp, xé xác ông ta ra. Tên bệnh hoạn ấy chỉ biết có tiền, lợi

dụng nó để lừa Kỳ Anh kí vào giấy tờ chuyển nhượng công ty và tiền cho

ông ta. Sau đó ông ta bán lại công ty cho kẻ khác rồi cao chạy xa bay.

Với số tiền đó, lẽ ra ông ta phải sống sung sướng cả đời chứ nhỉ? Không

ngờ cũng có ngày hôm nay.... Trông ông ta gầy nhom, rách rưới và tiều

tụy.

Nó đợi ông ta đi qua mình, vào sâu trong ngõ, chỗ White đứng thì bước

ra, đứng quay lưng với ánh đèn để ông ta không có cơ hội nhìn mặt. Nó

lên tiếng:

- Chào "chú". Chú vẫn khỏe chứ? Có còn nhận ra đứa cháu này không?

Trương Nguyên nheo mắt nhìn nó, e sợ:

- Kỳ Anh à, chú...... không phải cháu đã đến đòi chú trả lại tiền 5

tháng trước rồi sao? Cháu cũng nói là chỉ cần trả lại tiền thôi và tha

thứ cho chú rồi mà?

Nó sững người. Bấy lâu nay nó vẫn luôn đi tìm hắn, đợi chờ Kỳ Anh, vẫn

nuôi trong lòng mối hận thù tưởng như không thể nào xóa bỏ được, vẫn ôm

mộng trở thành một người có địa vị trong xã hội để có thể biết được Kỳ

Anh đang ở đâu...... Nhưng Kỳ Anh đã tìm được và tha thứ cho kẻ thù của

mình, đã trở về mà không tìm nó. Nó thấy mình trở nên trống rỗng.... Anh đã tha thứ cho hắn, vậy thì nó có lí do gì để trả thù hắn đây?

Nó cười khan, trả lời hắn:

- Chỉ là muốn biết chú đã sống ra sao thôi.....

Ông Nguyên vẻ mặt khắc khổ, nói trong sự hối hận:

- Chú đã sống không bằng chết mấy tháng qua. Chú bị bọn lưu manh chà đạp và coi như công cụ mua vui, giải trí của chúng, bị xã hội coi thường vì nghĩ chú là 1 thằng nghiện chỉ biết bám theo bọn chúng. Chú theo chúng

cũng vì thuốc thôi, nhưng chúng cũng thường xuyên để chú đói thuốc, vật

vờ đầu đường xó chợ. Kỳ Anh à, chú biết lỗi rồi, chú sẽ không bao giờ

làm chuyện ngu ngốc ấy nữa, cháu có thể thương tình để chú về nhà không? Chú cháu mình sẽ lại vui vẻ sống như xưa, được không?

Nó nhìn ông ta đầy khinh bỉ. Sau tất cả, ông ta lại cầu xin kẻ mình hại

nuôi dưỡng mình ư? Nó biết Kỳ Anh vốn không thể làm quá với ông ta,

nhưng cũng không nghĩ rằng anh lại bỏ qua 1 cách dễ dàng đến thế. Có lẽ

anh biết, với ông ta, tiền là tất cả. Không có tiền ông ta cũng chỉ

giống như những tên lang thang sống vật vờ trên đường mà thôi. "Kỳ Anh,

anh có thể tha thứ được cho hắn ư? Vậy còn em? Phải chăng tha thứ cho em cũng là để xa em mãi mãi?......" Nhưng không, Kỳ Anh đã hứa sẽ trở về.

Nó nhất định phải tin. Nó nhất định sẽ chờ.....

Nó nói với Trương Nguyên một cách chậm rãi:

- Tôi gọi ông bằng chú, điều đó đã là nể tình ông lắm rồi. Nhưng ông

muốn tôi đưa về nhà? Chẳng phải ngôi nhà đó đã phải bán đi để trả nợ vì

ông sao? Tôi thà mua 1 con chó về nuôi, ít ra nó còn biết trông nhà và

không cắn chết chủ của mình chứ không đời nào mang thứ rác rưởi như ông

về. Hại bố mẹ tôi phải chết, hại tôi tay trắng đi kiếm tiền, bỏ lại quê

hương, người yêu, ông giữ được mạng sống đã là quá thương hại ông rồi.

Trương Nguyên, cả cuộc đời này tôi hận ông còn chưa đủ, nói gì đến tha

thứ. Tôi cho ông sống là để ông nếm trải những đau đớn về thể xác, sống trong cảnh túng thiếu và bị người ta chà đạp lên danh dự, lên quyền

sống. Tôi vốn không phải kẻ độc ác nhưng chính ông đã khiến tôi trở nên

độc ác như thế!

Nó hất đầu ra hiệu cho 2 tên đàn em kia tống hắn ra đường. Hắn còn đang

khá bất ngờ về những điều nó nói, quay đầu lại nhìn trân trối. Nó quay

sang nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt khinh bỉ. Ánh mắt ông ta trở nên

tuyệt vọng, cúi gằm xuống, bước đi.

White đứng yên lặng nãy giờ, chăm chú nhìn nó. Cậu ta đặt tay lên vai nó, vỗ vỗ. Nó im lặng bước đi.

Vừa ra đến đầu ngõ, 1 trong 2 tên đàn em khi nãy chạy vộ


XtGem Forum catalog