
giả. Chỉ cần bệnh viện có người quen,
khai giấy chứng minh bệnh tật hoặc là báo cáo kiểm tra gì gì đó, rất dễ dàng.
Hơn nữa, cô Vương trước đây không phải không dính dáng chuyện loại này."
Tân Ý Điền bị câu nói anh gợi lòng hiếu kỳ, "Cô
ta trước đây thế nào?"
"Ôi, dù sao thì việc này cũng đã qua rồi, nói ra
cũng không có gì quan trọng. Khi đó cậu Tạ và cô Vương đang yêu nhau--, Cô Tân,
cô đừng hiểu lầm, đây đã là chuyện mấy năm trước rồi, bây giờ họ đã chia tay
lâu rồi. Cô Vương lúc nào cũng trách cậu Tạ không có thời gian bên cô ấy, cậu Tạ
lại không chịu chiều theo cô ấy, vì vậy đề nghị chia tay. Cô Vương có lẽ không
cam lòng, đồng thời lại cảm thấy mất mặt, khi đó cô ấy còn chưa đến hai mươi
tuổi, làm việc rất kích động, một mạch đến hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em tố
cáo cậu Tạ đánh cô ấy, còn đưa ra báo cáo xét nghiệm thương tích. Thật ra cậu
Tạ hoàn toàn không chạm vào cô ấy, là tự cô ấy không cẩn thận từ trên cầu thang
lăn xuống dưới, báo cáo xét nghiệm thương tích cũng là do bạn cô ấy làm bác sĩ
giúp cô ấy khai."
"À, thì ra là như vậy!" Tân Ý Điền tỏ vẻ
khiếp sợ.
"Vốn lúc đầu chúng tôi muốn truy cứu trách nhiệm
pháp luật của cô Vương, tố cáo cô ấy vu khống. Cậu Tạ nói ngày đó sở dĩ cô ấy
té từ trên lầu xuống, có lẽ do cậu ấy đề nghị chia tay làm cho tâm trạng cô ấy
hoang mang, khi lên lầu bị trượt chân, mới phát sinh ngoài ý muốn như vậy, hơn
nữa cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không có trách nhiệm. Cho nên chúng tôi
đành phải bỏ qua, cho dù danh dự cậu Tạ đã bị xúc phạm rất lớn.
Tân Ý Điền thở dài: "Lúc đó cô ta hẳn là khóc rất
kịch liệt, mới xảy ra hạ sách này đây. Thà rằng cùng đến chỗ chết, cũng tuyệt
đối không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Ôi, tính nết cũng có hơi hiếu thắng quá
rồi đấy."
"Bởi vì có vết xe đổ như vậy, cho nên tôi mới bán
tín bán nghi chuyện Vương Nghi Thất có thai. Thật ra con người cô Vương không
hư hỏng, rất rộng lượng với người khác, cũng rất có nghĩa khí, chỉ là một số
cách thức giải quyết sự việc của cô ấy, mọi người không thể hiểu nổi."
Tân Ý Điền không nói gì. Cô đối với chuyện Vương Nghi
Thất có thai hay không đã không còn quan tâm nữa. Thời gian ngắn ngủn mấy ngày,
cô đã hiểu được câu mọi người thường nói "Vận mệnh biến ảo vô thường"
là như thế nào. Cô trước đây cũng luôn luôn hỏi những điều như vậy "Cuộc
sống vì cái gì mà phải đùa cợt tôi như thế". Bây giờ cô lại nghĩ, có lẽ là
bởi vì nó đang dạy bạn làm thế nào để học "Thản nhiên chấp nhận", nội
dung trong đó bao quát gồm có đau khổ, bi thương, tuyệt vọng, hạnh phúc, vui
vẻ, hy vọng vân vân, đến khi nào bạn học được mới thôi. Trong quá trình học, có
người đạt yêu cầu, có người không đạt yêu cầu.
Cô muốn đạt yêu cầu. Vương Nghi Thất so với cô trẻ hơn
rất nhiều, còn chưa hiểu được đối nhân xử thế cần phải có lòng kính nể. Có rất
nhiều cô gái cùng tuổi với cô, đều không tin chuyện nhân quả tuần hoàn, báo ứng
không sai. Các cô tin vào chọn lọc tự nhiên, thuyết tiến hoá của loài thích hợp
nhất, cũng cho rằng đây chuyện đương nhiên, mà đã quên nhân loại đang trong quá
trình xây dựng phát triển dài đằng đẵng các luân lý xã hội và hệ thống đạo đức.
Các thứ đấy nhìn nhưng không dùng được, trên thực tế thì vững chãi, đồng thời
sau cùng đem hành vi và việc làm của bạn tác dụng ngược lên bản thân bạn. Dùng
một thành ngữ tóm lược lại, gieo nhân nào gặp quả nấy. Có khi là quả tốt, có
khi là quả xấu.
Đối với cá nhân mà nói, trên cơ bản là như thế này.
Nhưng mà đem kỳ vọng đặt vào người khác, mong muốn tất cả mọi người ác hữu ác
báo, có hơi lý tưởng hóa quá mức, loại kỳ vọng này lại tiến thêm một bước cá
nhân hóa, vậy chính là "Mê tín" rồi. Rất nhiều thí dụ chứng minh,
"Thiện ác đến cùng đều có báo ứng" cũng không phải chân lý.
Cá nhân và thực tế là mâu thuẫn như vậy.
"Trên đầu ba thước có thần linh", Tân Ý Điền
dùng nguyên tắc hành động như vậy ràng buộc chính mình, nhưng cũng không có ác
độc mà nguyền rủa Vương Nghi Thất gặp phải xui xẻo, chỉ hy vọng có thể thoát
được cô ta.
Cô đang cân nhắc việc dọn nhà.
Hợp đồng thuê nhà của Tân Ý Điền chưa đến kỳ, Tiểu
Quách cùng trọ với cô đối với việc cô dọn nhà trước hạn lúc đầu có chút không
hài lòng. Cô nói: "Chị đi, em có thể cho người khác thuê lại, kiếm khách thuê
nhà mới vào ở. Về phía chủ nhà chị đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ông ấy nói không
thành vấn đề." Tiểu Quách nghĩ đến việc mỗi tháng có thể nộp tiền thuê nhà
ít một chút, vui vẻ đồng ý.
Tân Ý Điền bắt đầu lên mạng tìm nhà. Đây quả thực là
chuyện thử thách con người: ngàn phòng cho thuê, vạn người hàng xóm. Đồng
nghiệp bên cạnh cô nói: "Ở chung với người khác nhiều vấn đề lắm. Sao em
không ở một mình? Em cũng không phải không đóng nổi tiền thuê nhà." Cô
nhìn chằm chằm mẫu tin thông báo cho thuê nhà ở ghép trên mạng nói: "Hai
người trọ đương nhiên có lợi hơn so với một người trọ, đây là thứ nhất; thứ
hai, một người trọ, buổi tối nếu như xảy ra bệnh cấp tính, chẳng có người gọi
xe cứu thương giúp chị." Đồng nghiệp cười nói: "Em không phải quen
bạn trai m