Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 7.00/10/360 lượt.

khổ khi anh trai đột nhiên qua đời hoàn toàn không giống

nhau.

Mẹ Tạ từ viện điều dưỡng ở Thanh Đảo trở về. Cậu hỏi

mẹ mình, "Mẹ, con và anh hai trông có giống nhau không?" Mẹ Tạ nghe

thấy cậu nhắc đến đứa con lớn đã qua đời, nước mắt lập tức trào ra, "Bây

giờ mẹ chỉ cần vừa nghĩ đến anh con, ngực mẹ khó chịu như dao cắt. Anh con sao

mà số khổ thế này --" bác gái giúp việc trong nhà vội vàng chạy đến đuổi

cậu đi, "Không biết sức khỏe mẹ con không tốt sao? Con còn kích động bà ấy

như vậy!"

Tạ Đắc lẳng lặng bỏ đi. Bác gái đỡ mẹ Tạ vào phòng

nghỉ ngơi, ra ngoài nói với cậu: "Còn muốn hỏi sao? Con và anh con căn bản

là từ một khuôn mẫu in ra. Sau này ít đề cập những chuyện này, biết không? Con

không thấy mẹ con khóc sắp mù mắt rồi à!"

Tạ Đắc quyết định cắt đứt qua lại với Tân Ý Điền. Sau

này cậu không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Thế nhưng khi cậu biết được Tân Ý

Điền sắp đi du học, cậu đã thay đổi ý định. Cậu muốn có được cô.

Bây giờ cậu có được cô rồi. Tạ Đắc nhìn người ngủ say

trong lòng mình, chẳng qua chỉ cách trở thời gian sáu năm đằng đẳng .

Tân Ý Điền mới tản sáng đã về Thẩm gia thu dọn hành

lý. Mẹ Tân hỏi cô có cần gọi điện thoại gọi taxi không, cô lại nhận được điện

của Đổng Toàn, "Cô Tân, cậu Tạ bảo tôi đưa cô ra sân bay. Bây giờ tôi ở

trước nhà cô." Cô vội vàng chạy ra đón Đổng Toàn vào nhà, "Anh Đổng,

thật là làm phiền anh quá rồi. Anh ăn sáng chưa?"

"Không sao, đưa cô ra sân bay trước đã."

Mẹ Tân vội chạy vào bếp gói một ít bánh bao, bánh

quẩy, để anh mang theo ăn trên đường. Tân Ý Điền kéo vali ra, cười nói:

"Anh Đổng, vậy tôi không không khách khí nha. Hôm nay dậy trễ, suýt chút

ngủ quên."

Đổng Toàn vừa lái xe vừa xoa dịu cô: "Không cần

gấp, thời gian còn sớm, tới kịp mà. Cậu Tạ trước giờ đợi đến khi máy bay cất

cánh trước một tiếng mới xuất phát."

"Cậu ấy mà đi là đi lối dành cho khách VIP đúng

không?" Tân Ý Điền lẩm bẩm, "Bây giờ là giờ cao điểm đi làm, tôi sợ

kẹt xe. Ôi, đến sân bay còn phải đổi vé đăng ký, ký gửi hành lý."

Đổng Toàn nói đùa: "Vậy thì để máy bay đợi cô vài

phút. Cô đến sân bay rồi, bọn họ dù sao vẫn không thể vứt cô không lo."

Trên thực tế Tân Ý Điền chẳng những không lỡ chuyến

bay, trái lại nhân họa đắc phúc. Cô đăng ký thủ tục quá trễ, khoang phổ thông

đủ người, nhân viên công tác sân bay buộc lòng phải nâng cấp khoang máy bay

miễn phí cho cô. Bởi vậy cô tốn tiền khoang phổ thông mà được ngồi khoang hạng

nhất. Cô hạ ghế xuống để ngang, lúc nằm xuống ngủ nghĩ thầm: thì ra cuối cùng

công việc đăng ký thủ tục còn có lợi ích thế này, xem ra sau này phải bắt chước

làm theo.

Cô về Bắc Kinh làm việc chưa được hai ngày, thì nhận

được điện thoại của Đổng Toàn, "Cô Tân, cô tan tầm chưa? Cậu Tạ bảo tôi

đón cô đi ăn."

Phản ứng đầu tiên của Tân Ý Điền là -- "Người ta

đâu? Vì sao không tự mình đến?" Cô đang đấu tranh có muốn đến chỗ hẹn hay

không.

"Chuyện này --, cậu Tạ còn đang ở công trường xây

dựng kiểm tra-- "

Tân Ý Điền ý thức được sự khó xử của Đổng Toàn, vội

nói: "Anh Đổng, vừa nãy tôi chỉ nói đùa. Anh đã tới rồi sao? Chờ chút, tôi

dọn dẹp đồ đạc một chút, xuống liền."

Trên đường đi Đổng Toàn vẫn còn giải thích: "Cậu

Tạ vốn định đích thân tới, hôm nay tự cậu ấy lái xe. Sau lại lo lắng tạm thời

đến không kịp, ùn tắc giao thông ở Bắc Kinh lại dữ dội, mới bảo tôi tới đón cô

trước -- "

Tân Ý Điền do hồi nãy lỡ lời nên hối hận mãi, vội vàng

đáp: "Anh Đổng, anh đừng hiểu lầm, tôi không có giận, có thể ngồi xe anh

là vinh hạnh của tôi. Tạ Đắc cậu ta lái xe lúc nào cũng vượt đèn đỏ, tôi mới

không cần ngồi xe cậu ta."

Đổng Toàn cười ha ha, "Cô Tân, cô có thể ở cùng

với cậu Tạ, tôi thật vui mừng."

Tân Ý Điền rất muốn phản bác anh, nói mình chưa từng ở

chung với Tạ Đắc. Suy nghĩ cẩn thận, bỏ đi thì hơn. Cô ngồi trên xe, anh làm

tài xế, đến nơi đã định cùng anh vào ăn bữa tối, cái này giống như kẻ trộm mà

nói mình không có trộm đồ thật không đủ sức thuyết phục.

Qua một hồi, Đổng Toàn nhìn vẻ mặt cô, dè dặt nói:

"Mới nãy trên đường đi gặp phải cô Vương, cô ấy xách túi lớn túi nhỏ mấy

thứ hàng shopping, một mình xách không hết, tôi nhân tiện đi đến giúp cô ấy một

tay . . ." Anh tạm ngừng, thấy Tân Ý Điền hình như không để ý ra sao, thở

phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói tiếp, "Nghe nói cô Vương có thai, cũng

không biết là thật hay giả. Chuyện này nghe như chuyện giỡn chơi."

Đồng nghiệp trong công ty biết được tin cô chia tay,

mặc kệ quen biết hay không quen biết, đều sôi nổi tỏ ý thông cảm và an ủi, tất

nhiên, cũng khó tránh khỏi châm chọc khiêu khích rồi cười hả hê sau lưng. Tân Ý

Điền đã sớm thành thói quen chuyện này. Bởi vậy bất kể là Ngụy Tiên hay là

Vương Nghi Thất bây giờ đã không thể kích thích sóng dữ dâng trào mãnh liệt

trong lòng cô. Điều cô vô cùng kinh ngạc chính là thái độ hoài nghi của Đổng

Toàn, nói anh biết: "Là thật đó, báo cáo kiểm tra của bệnh viện viết rất

rành mạch rõ ràng." Lại nói thêm: "Tôi xem qua rồi."

Đổng Toàn nhìn cô một cái, nhịn không được nhắc nhở

cô: "Loại chuyện này cũng có thể làm


Polly po-cket