Insane
Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323232

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

hấy cô đang ngây người, hoàn toàn không chú ý đến lời

cậu nói, Tạ Đắc giận dỗi, "Rốt cuộc em có hiểu không vậy?" Cậu vừa

nói vừa ra sức lắc lư người cô.

Tân Ý Điền bị cậu lắc đến toàn thân sắp muốn rã ra,

nhất thời phát hỏa, quát vào mặt cậu: "Cậu vui sướng chưa đủ hay sao? Tôi

sắp chết rồi nè! Nếu cậu không để yên cho tôi ngủ, tôi chết liền cho cậu

xem!"

"Xin lỗi." Cậu nhận lỗi chẳng hề có thành ý,

vùi đầu vào hõm cổ cô rì rầm: "Không phải tôi cố ý. . ." Cậu dường

như rất thích động tác này, liếm mút một đường từ bên gáy đi xuống.

Tân Ý Điền nhận ra được động tác nguy hiểm này, trở

tay ngăn miệng cậu, dời sự chú ý của cậu, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cậu với tay lấy đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường,

"Chín giờ năm mươi lăm."

Cô quay đầu nhìn cậu, "Cậu không cần đi làm

sao?"

Cậu không lên tiếng, vẻ mặt chần chừ.

Tân Ý Điền khẽ thở dài, mặc cậu một mình ngồi đó rối

rắm đấu tranh, mình lại tận dụng triệt để thời gian ngủ bù. Tiếng chuông điện

thoại đáng ghét vang lên dánh thức cô lần nữa. Tạ Đắc thấy cô hai mắt nhắm

nghiền, không hề cử động, hỏi: "Không trả lời hả?" Tân Ý Điền ý bảo

cậu đem qua, nhìn thoáng qua, dãy số xa lạ, nghĩ nghĩ rồi ấn phím nghe.

"Cô Tân, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi. Xin hỏi

cô có gặp cậu Tạ không?" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của

Đổng Toàn.

Tân Ý Điền nhìn thoáng qua người nào đó bất động như

núi, khịt mũi hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy. Bắt

đầu từ chiều hôm qua là không có tin tức gì của cậu ấy, cho tới bây giờ, không

về nhà cũng không đến công ty. Trước giờ cậu Tạ chưa từng như vậy! Chúng tôi lo

lắng cậu ấy xảy ra chuyện bất trắc."

Tân Ý Điền không muốn để người khác biết họ ở cùng

nhau, bởi vậy nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Cậu ta lớn như vậy,

cũng đâu phải là trẻ con, sao đi lạc được."

Đổng Toàn có lẽ đang rất sốt ruột, đến cả đầu dây bên

đây Tân Ý Điền cũng có thể cảm

giác được sự lo lắng của anh, "Cậu Tạ thì đương nhiên chúng tôi không lo

lắng, chỉ sợ có người đối với cậu ấy bất lợi."

Tân Ý Điền chột dạ không ngớt, trấn an anh vài câu qua

loa, vội vã ngắt điện thoại. Cô quay đầu nói với người nào đó: "Nghe chưa?

Nếu cậu không lộ diện, trời cũng phải sập xuống!"

Tạ Đắc đành phải rời bỏ chiếc giường nhuyễn ngọc ôn

hương, vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Em chừng nào thì đi?" Thấy cô mặc kệ

mình, tăng âm thanh hỏi: "Ngày nào em về Bắc Kinh?" Hôm qua cậu sở dĩ

buông tất cả tìm cô, là vì biết cô phải đi, quay về bên cạnh Ngụy Tiên.

"Hai ngày nữa." Trong chăn vọng ra tiếng càu

nhàu ồm ồm.

"Vậy được --" Cậu lấy di động từ trong túi

áo ra, khởi động máy, gọi điện cho Đổng Toàn, bảo anh đến khách sạn Kính Tâm

đón cậu.

Tân Ý Điền rên rỉ vô lực trong lòng, công sức giấu

diếm mới nãy của cô đi tong hết rồi.

Tân Ý Điền về Bắc Kinh sớm một ngày, bởi vậy khi Tạ

Đắc đến khách sạn kiếm cô lần nữa, tất nhiên không gặp được. Cậu rất mất hứng,

gọi điện cho cô. Cô chỉ nói một câu "Mệt mỏi" đáp lễ cậu, không có

bất kỳ giải thích nào liền ngắt máy. Cậu dằn xuống sự khó chịu, thông cảm cô

chạy đi chạy lại hai nơi, mong muốn cô nghỉ ngơi, hồi phục thể xác và tinh thần

cho tốt, phấn chấn trở lại.

Cậu đi Hongkong công tác một chuyến, lúc gọi điện lại

cho cô là đã hai ngày sau. Nhưng di động của cô vẫn không có ai nghe máy. Cậu

nhớ đến lần trước cô nói cô để quên điện thoại ở nhà, hơn nữa, cậu không kiên

nhẫn đợi cô tan sở, lấy tấm danh thiếp mà cô đưa cho cậu từ trong ví tiền ra,

quay số điện thoại công ty cô.

Tân Ý Điền đang cùng một học sinh du học Pháp huấn

luyện phỏng vấn một đối một để xin thị thực. Cô tiếp tân chạy lại gọi cô,

"Cô Tân, điện thoại." Cô vội vàng nói "Xin lỗi" với học

sinh, chạy đến chỗ mình cầm điện thoại, "Alo, xin chào, tôi là Tân Ý

Điền." Đối phương trong nhất thời im lặng, cô cầm ống nghe nhìn một cái,

tưởng tín hiệu không tốt, tăng âm lượng: "Alo? Nghe được không?"

"Là tôi." Tạ Đắc từ tốn nói.

Tân Ý Điền nghe ra được giọng cậu, nhíu mày nói:

"Tôi đang làm việc."

Cậu không nói lời nào.

"Không có việc gì tôi dập máy. Học sinh còn ở bên

ngoài chờ tôi."

Rành rành muốn tỏ nỗi lòng thương nhớ cô, chẳng hiểu

vì sao vừa nghe được giọng nói của cô, cổ họng dường như bị thứ nào đó chặn

lại, một câu cũng nói không nên lời. Cậu đành phải "ờ" một tiếng,

trước lúc ngắt điện thoại mới nhớ ra mà nói: "Ngày mai phải họp ban giám

đốc, ngày mốt tôi đi Bắc Kinh."

Tân Ý Điền im lặng một hồi, nói: "Tôi phải làm

việc."

"Vậy được, tôi đón em tan sở."

"Không cần!" Cô từ chối vừa nhanh vừa dứt

khoát, lập tức thay đổi giọng điệu cầu khẩn: "Đừng đến đón tôi. Giờ trong

lòng tôi rất rối. Cậu để tôi từ từ suy nghĩ."

Thì ra không phải chỉ có mình đơn phương lo âu, cô

cũng vì cậu mà đấu tranh, rối rắm. Tạ Đắc bỗng thấy nhẹ lòng hơn, nhẹ nhàng

nói: "Được, nhưng em đừng để tôi đợi lâu."

Tân Ý Điền mặc dù lòng dạ rối bời, nhưng mà đối với

chuyện xảy ra đêm đó, cô chỉ coi điều ấy như việc ngoài ý muốn. Cô đã về Bắc

Kinh, mà Ngụy Tiên vẫn chưa tìm cô, cũng không hề gọi mộ