
Bà chủ! Sao người
lại ra uống rượu ngoài cửa nữa rồi? Người như vậy thì còn ra cái thể thống gì
nữa? Ban ngày ban mặt thế này, người có muốn làm ăn nữa hay không hả? Con gái
con lứa gì mà…”
“Được rồi! Được rồi mà!”
Mạc Thất Nương đứng dậy khỏi bậc cửa, mấp máy đôi môi đỏ mọng, trên mặt hiện
rõ vẻ bất đắc dĩ, “Giờ ta đây lên lầu rửa mặt, ăn cơm trưa, sau đó xuống giúp Xú
Đậu Hũ đại gia trông coi khách sạn, vậy được chưa?” Mạc Thất Nương nhìn vẻ mặt
bà quản gia của Xú Đậu Hũ, trên mặt lộ ra sự bất mãn của trẻ con.
Tiếp đó nàng xoay người, bước vào khách sạn Vân Long, những người kia đều
biết Mạc Thất Nương, khẽ động thân thể kiều diễm, chậm rãi đi đến cầu thang. Vừa
đi vừa cười đầy quyến rũ với các vị khách , “Nào nào khách quan, ăn uống ngon
miệng nhé!”
Đột nhiên nàng nhìn thấy Sở Khanh Vũ đang ngồi trong một góc.
“Sở đại nhân đừng có khách sáo, muốn ăn thứ gì thì cứ ăn cho thỏa thích.”
Thất Nương miệng thì nói như vậy nhưng trong mắt lại xét qua một tia khó chịu
mà người khác khó lòng nhận thấy được, Sở đại nhân này ở khách sạn cũng đã mấy
ngày rồi, ấy vậy mà vẫn không có ý định rời đi. Cứ nghĩ đến tiền phòng, tiền
rượu, tiền thức ăn mấy ngày qua là nàng lại đau lòng không dứt, xem ra bộ chén
rượu sứ trắng mà nàng vừa ý hồi đầu tháng chắc không mua về được, hy vọng ông
chủ không bán đi mất.
Nhưng cũng may, sự tồn tại của Sở Khanh Vũ không phải hoàn toàn không có giá
trị gì, lão gia phủ nha ở trấn trên nghe nói có Sở Khanh Vũ - Tổng bộ đầu của
Lục Phiến môn ở kinh thành đến, liền lập tức chạy tới khách sạn Vân Long, đặt
một tiệc rượu thật lớn để tiếp đãi Sở đại nhân, một bàn sơn hào hải vị kia cũng
đủ làm cho Mạc Thất Nương vui vẻ mấy ngày. Còn nữa, ngày đầu Sở Khanh Vũ đến đây
đã dễ dàng tóm được “Thanh Ô nhị quỷ”, từ sau hôm ấy, người đến khách sạn này
xem náo nhiệt càng lúc càng đông, đặc biệt là các vị tiểu thư thường ngày không
thích lui tới khách sạn thì bây giờ ai nấy cũng đều tích cực, không khéo bậc cửa
của khách sạn sẽ bị giẫm nát cũng nên.
Tính đi tính lại, niềm vui trong lòng Mạc Thất nương càng dâng cao hơn, nụ
cười trên khuôn mặt càng thêm phần rạng rỡ, xem ra bộ chén rượu kia cũng sớm mua
được về thôi, có lẽ còn có thể mua thêm chén rượu sứ men xanh bị đập lần trước
nữa.
“Ai...”
Xú Đậu Hũ nhìn theo bóng lưng Mạc Thất Nương rời đi mà khẽ thở dài.
Sở Khanh Vũ ở một góc trong đại sảnh, toàn bộ màn thay đổi sắc mặt của Mạc
Thất Nương vừa nãy đều lọt vào mắt y, lông mày y quen nếp mà nhướng lên, nhìn
hình bóng Mạc Thất Nương rời đi rồi nhấp một ngụm rượu ngon trong chén, con
ngươi của y chậm rãi buông xuống. Nhiều ngày như vậy cái bộ dạng này, không đổi
khác được sao? Vẫn cứ như thế mãi sao?
Thất Nương lên lầu, bước vào phòng, trên người vẫn còn mang theo hương
rượu.
“Tiểu tử thối, không muốn để cho người khác sống nữa chắc? Chả khác gì đàn bà
có chồng, là mấy bà 30, 40 tuổi ấy, cứ như thế này xem sau này ta làm sao mà
cưới được vợ cho ngươi đây hả?”Hờn dỗi mà chu chu cái miệng nhỏ nhắn, sau khi
đem Xú Đậu Hũ ra mắng một trận đã đời, Thất Nương đưa mắt nhìn thức ăn trên
bàn,“Thằng quỷ nhỏ, chuẩn bị thức ăn đúng là nhanh!”
Bất ngờ ánh mắt nàng dừng lại ở một phần bát đũa khác trên bàn, ánh nhìn bỗng
trở nên dịu dàng mà mềm mại.
“Kỷ Hình Phong, mấy ngày nữa là đến Trung thu rồi, chàng bỏ thiếp lại cũng
sắp tròn hai năm rồi...”
Lại qua mấy ngày...
Trung thu
Sáng sớm hôm nay, trong đại sảnh của khách sạn Vân Long đã chật ních người,
già trẻ gái trai không khỏi dài cổ mà nhìn chăm chăm vào tấm mành cửa che trước
nhà bếp, giống như có thể có một con thỏ nạm vàng sẽ nhảy từ bên trong ra vậy.
Có rất nhiều vị khách chậm chân, không có chỗ ngồi, đành phải đứng chờ ở cửa
khách sạn, nóng lòng chờ cho có người khách nào đó đi ra để mình có thể nhảy vào
lấp chỗ trống.
Tờ mờ sáng, Sở Khanh Vũ đã bị âm thanh ồn ào phía dưới lầu đánh thức, y phe
phẩy cái quạt đi xuống lầu, muốn xem thử rốt cục là đang có chuyện gì xảy
ra.
“Sở đại nhân! Bên này, bên này!”
Đột nhiên y nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kim Mục
Bắc đang liều mạng vẫy tay với y, ý bảo y qua đó.
Y gật đầu với Kim Mục Bắc, chậm rãi đi xuống cầu thang, băng qua đại sảnh
chật ních khách khứa, rồi đến ngồi vào bàn Kim Mục Bắc. Có ba người đang ngồi ở
đó, Kim Mục Bắc cùng vợ con hắn.
“Sở đại nhân, mới sáng ra ta đã tới rồi, cố ý giữ chỗ cho ngài, mau ngồi, mau
ngồi!” Kim Mục Bắc nhiệt tình thăm hỏi, tuy rằng hành vi của Sở khanh Vũ có đôi
chút phóng đãng, nhưng với việc năm y mười bảy tuổi đã vinh quang trở phành Tổng
bộ đầu Lục Phiến môn của kinh thành, Kim Mục Bắc hiểu được tiểu tử này không hề
đơn giản. Về sau hắn lại đi theo Tri huyện đại nhân lên kinh, may mắn được tận
mắt mắt Sở Khanh Vũ một người một ngựa bắt sống tên cướp khét tiếng “Ngọc La
Sát” thì đã đem chàng trai trẻ 19 tuổi này xem như thần tượng.
“Kim bộ đầu, hôm nay là ngày tốt gì vậy? Tại sao lại có nhiều khách đến khách
sạn như vậy?” Sở Khanh Vũ vừa ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng hỏi t