
ông phải nói là có chuyện
nghiêm trọng chết người hay sao?”
“Mạng người thì không có mất, nhưng mạng rượu thì mất rất nhiều đó!” Mạc Thất
Nương tiếc hận nhìn không ít rượu ngon bị đổ ra mặt đất, tiếp đó đưa mắt nhìn
Kim Mục Bắc đang ngờ vực, ánh mắt Kim Mục Bắc lập tức chuyển qua Sở Khanh Vũ vừa
mới đứng lên. Sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, “Sở đại nhân!” Hắn tiến lên mấy
bước, trong giọng nói mang theo kinh ngạc, “Hạ quan Kim Mục Bắc, tổng bộ đầu nha
môn trấn Bạch Vân trấn, xin ra mắt Sở đại nhân!”
Phản ứng này của Kim Mục Bắc ít nhiều cũng khiến Thất Nương kinh ngạc, mới
nãy nghe thấy hai gã lỗ mãng kia gọi y Sở đại nhân đã nghĩ người này lai lịch
không nhỏ chút nào, bây giờ lại nhìn thấy hành động của Kim Mục Bắc, nàng mừng
thầm, may mà lúc nãy không xông tới bắt y bồi thường chén rượu sứ men xanh kia,
xem ra tiền bữa cơm này cũng coi như xong, thôi thì coi như hối lộ quan lớn
vậy.
“Ngươi nhận ra ta?” Lông mày xinh đẹp của Sở Khanh Vũ nhếch lên, hiển nhiên
là không nghĩ tới ở trấn Bạch Vân hoang vu này cũng có người nhận ra y.
“Năm ngoái lúc hạ quan theo phủ nha đại nhân lên kinh, may mắn gặp qua đại
nhân một lần, cho nên nhận ra được đại nhân.” Kim Mục Bắc giải thích cặn kẽ.
“Tốt lắm, ngươi tìm một chỗ nhốt hai tên “Thanh Ô nhị quỷ” này lại trước đã,
trong vòng hôm nay áp giải về kinh thành, chờ xử lý!”
“Vâng! Hạ quan tuân lệnh!” Kim Mục Bắc phất tay một cái với mấy người thuộc
hạ, “Thanh Ô nhị quỷ” kia liền bị lôi đi, miệng vẫn còn rên hừ hừ vì đau đớn,
hai mắt giống như chuột phải bả, dường như không có chút ánh sáng nào. Mạc Thất
Nương thấy vậy sửng sốt, tiểu tử họ Sở này thật đúng là con mẹ nó, thay đổi thật
nhanh, khác hẳn hình ảnh tên ăn chơi mới nãy.
“Bà chủ, còn rượu ngon không?”
Tim Mạc Thất Nương đập mạnh một cái, Sở Khanh Vũ đã đứng bên cạnh nàng tự lúc
nào, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy đang nhìn chằm chằm vào nàng, giống như
muốn đem nàng lột trần ra vậy.
“Đúng là loại ăn chơi mà!” Mạc Thất Nương mắng thầm một tiếng, sửa sang lại
áo quần trên người, cười quyến rũ nói, “Có! Xú Đậu Hũ, xuống hầm rượu đem vài vò
Nữ Nhi Hồng ta cất năm ngoái ra đây!”
Tiền kiếm lúc nào mà chả được, nhưng nịnh bợ thì chỉ có một cơ hội này
thôi!
“Bà chủ thật hào phóng nha!” Sở Khanh Vũ nheo mắt cười cười, một cánh tay lơ
đãng để lên nửa bờ vai trần của Mạc Thất Nương, “Sở mỗ chỉ sợ bà chủ buôn bán
nhỏ, uống rồi không khéo khách sạn này sập mất!”
“Ha ha...”
Mạc Thất Nương gượng cười, trong lòng đã sớm đem tên dê non mắc dịch kia ra
rủa xả một trăm lẻ tám lần, sao hôm nay mình lại xui xẻo như vậy chứ? Chén bát
đã bị bể không ít, lại còn bị tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch chọc ghẹo, thật là
xui đến tám đời mà.
“Sở đại nhân đừng nói vậy chứ, kia cũng là do Thất Nương có mắt mà không thấy
núi Thái Sơn, đại nhân cần gì so đo với Thất Nương!” Một đôi bàn tày ngọc ngà
mập mờ nắm lấy bàn tay y đang để trên bờ vai nàng, như cố ý lại như không đem
bàn tay kia bỏ xuống khỏi vai mình.
“Ta xuống hầm rượu xem thử thế nào, tiểu nhị kia không hiểu chuyện lắm!” Dứt
lời liền quay người, định bụng rời đi.
Không ngờ bàn tay lại bị tay của Sở Khanh Vũ siết chặt lấy, “Tay thật mềm mại
nha!” Bàn tay to lớn của y chạm vào bàn tay non mịn của Thất Nương, dường như
muốn đem nàng ra sờ soạng một phen, ánh mắt không chút dè dặt mà lướt dọc tấm
thân của mỹ nhân.
“Tiểu tử thối, chuyện gì tốt không học, lại đi học người ta trêu ghẹo phụ
nữ.” Trong lòng Mạc Thất Nương khẽ rủa thầm một tiếng đầy khinh miệt, nhưng
không rút tay ra được khiến nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc.
Nhẫn nhịn, nàng nhất định phải nhẫn nhịn!
Kim Mục Bắc đứng bên thấy cảnh Thất Nương gặp chuyện, vội mở miệng thay nàng
giải vây, “Thất Nương, muội đi tính toán thiệt hại của khách sạn đi, huynh xem
thử có thể hướng bên trên báo cáo được không!”
“Vâng!” Thất Nương như trút được gánh nặng, lập tức dùng sức rút tay ra khỏi
lòng bàn tay Sở Khanh Vũ, “Dân nữ lui xuống một chút, đợi rượu được mang lên, để
cho Xú Đậu Hũ thay ngài tìm một chỗ ngồi tốt, muốn ăn gì thì cứ bảo nhà bếp làm
cho ngài, đều tính cho ta cả.” Dứt lời, vội vã chạy khỏi ma chưởng của Sở Khanh
Vũ.
“Không có
sao chứ?” Kim Mục dùng khẩu hình nói với Mạc Thất Nương. Thất Nương len lén đưa
tay ra hiệu “Không có chuyện gì!”, chỉ cảm thấy phía sau còn có một ánh mắt nóng
rực lưu lại rất lâu.
Khách sạn Vân Long mới rồi trải qua một trận nhốn nháo, khách nhân hiển nhiên
cũng thức thời mà đi sạch trơn, nhưng Sở Khanh Vũ kia vẫn không có ý rời đi, một
mực rót rượu ngồi nhấm nháp một mình, dáng vẻ ung dung tự tại. Kim Mục Bắc sợ Sở
Khanh Vũ lại tìm Thất Nương gây phiền phức nữa liền kiếm cớ ở lại cùng, lúc này
trong đại sảnh khách sạn cũng chỉ còn có bốn người Thất Nương, Xú Đậu Hũ, Sở
Khanh Vũ và Kim Mục Bắc.
Sở Khanh Vũ nãy giờ vẫn không làm thêm chuyện gì khác, nhưng lại cứ nhìn Mạc
Thất Nương chằm chằm, điều này làm cho Kim Mục Bắc vẫn là có chút lo lắng, cho
nên hắn liền nảy ra một kế, hướng Thất Nương nói chuyện nhà cửa, “Thất Nương,