
tình liền từ đó mà tản ra, không khác gì
những người đàn bà vây lấy đàn ông vậy, mê người nhưng tầm thường, “Sở đại nhân,
sao đêm Trung thu không đi đoàn viên với trăng, lại đến cái sân nhỏ này làm gì
vậy?”Giọng điệu trong thanh âm kia cũng thay đổi, âm đuôi được kéo ra thật dài,
ngay cả Thất Nương cũng phải rùng mình mà nổi lên một trận da gà.
Thế nhưng Sở Khanh Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được, cô gái này
đang đóng kịch, y đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nàng trước sau giống như hai
người khác nhau, tất cả đều lọt vào mắt y, “Sở mỗ cảm thấy, ở trong khoảnh sân
này xem mỹ nhân ngắm trăng sáng, so với ra ngoài xem trăng tròn thì tuyệt vời
hơn rất nhiều!”
“Sở đại nhân lại đùa với Thất Nương rồi!” Thất Nương không thèm nhìn đến ánh
mắt sáng rực kia, vờ như ngẩng đầu ngắm trăng, miệng lại nói, “Sở đại nhân không
ra ngoài, không biết lại có bao nhiêu tiểu cô nương chờ đến tan nát trái tim đây
nhỉ?”
“Thì ra trong lòng Thất Nương, Sở mỗ là một kẻ bạc tình như vậy!” Trong giọng
nói của Sở Khanh Vũ dường như mang theo chút oan ức, y ngồi xuống một cái ghế
khác bên cạnh bàn đá, cây quạt trong tay nhẹ nhàng lay động.
“Đại nhân chớ trách, đây là Thất Nương đang nói đại nhân tài mạo hơn người,
làm cho các cô nương đều bị lấy mất hồn đi.”Thất Nương vội giải thích.
“Thì ra là Thất Nương đang khen Sở mỗ a, nhưng mà mới rồi Sở mỗ đúng thật là
đau lòng không ít đâu a!” Sở Khanh Vũ nói như vậy , ánh mắt rơi trên khuôn mặt
Thất Nương, không hề có ý dời đi. Lúc này Sở Khanh Vũ ở rất gần nàng, Thất Nương
có thể thấy rõ bóng mình trong mắt y, bị một ánh mắt không che giấu chút gì nhìn
chằm chằm như vậy làm cho Thất Nương có cảm giác tâm can nàng bị nhìn thấu, vậy
nên nàng vội tránh khỏi ánh mắt thiêu đốt kẻ khác kia của y.
“Ây da, không biết Xú Đậu Hũ đã thu dọn ngoài kia xong chưa, ta đi xem một
chút.” Dứt lời, nàng liền đứng dậy, muốn rời đi.
Không ngờ Sở Khanh Vũ lại nhanh hơn một bước, vội nắm chặt lấy cổ tay
nàng.
“Sở đại nhân!”
“Thất Nương không cần đi, lúc ta đi vào thì Xú Đậu Hũ đã thu dọn đồ đạc xong,
về phòng ngủ rồi. Hôm nay nó nhìn giống như mệt muốn chết đi được, chắc cả ngày
đã phải làm việc mệt nhọc, không bằng Thất Nương ở chỗ này ngắm trăng, uống chút
rượu, vậy chẳng phải tuyệt hơn sao?”
“Sở đại nhân, xin buông tay ra được không?” Trong lòng Thất Nương có chút
chán nản, chỉ cần Sở Khanh Vũ này vừa xuất hiện là lại động chân động tay với
nàng, cổ tay lạnh như băng của nàng bị bàn tay nóng hầm hập của y nắm lấy khiến
cho toàn thân Thất Nương đều không được tự nhiên.
“Nếu Sở mỗ nói không buông thì sao?” Sở Khanh Vũ cũng không nóng vội, cứ như
vậy mà siết tay chặt hơn, miệng khẽ nở nụ cười.
“Sở đại nhân đừng lấy Thất Nương ra làm trò đùa nữa, Thất Nương là gái đã có
chồng, hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ gì cho cam, bên ngoài còn nhiều oanh
oanh yến yến đang chờ đại nhân đi chiếu cố, cần gì phải ở nơi này quấn lấy đóa
hoa tàn như ta đây?”
“Thất Nương nói sai rồi! Sở mỗ không thấy dung mạo của Thất Nương có gì thua
kém những cô gái kia, thậm chí Sở mỗ còn cảm thấy, ở cạnh Thất Nương có một loại
cảm giác rất khác...” Đang nói chuyện như vậy thì đột nhiên tay kia dùng lực,
đem Thất Nương đang đứng mạnh mẽ kéo vào trong lòng y, cúi đầu nhìn cô gái đang
hốt hoảng, lo sợ trong lòng mình, y bỗng nhiên có cảm giác muốn bảo vệ cho nàng
cả một đời.
“Sở đại nhân! Ngươi đang làm cái gì vậy? Còn không mau buông ta ra!” Thất
Nương nửa nằm trong lòng Sở Khanh Vũ, cả người dựa vào ngực y, nàng thậm chí có
thể nghe thấy tiếng tim y đập một cách từ tốn, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ
lên.
Sở Khanh Vũ cũng không để ý đến cô gái trong lòng giãy dụa ra sao, nàng càng
giãy dụa lại càng không giống Mạc Thất Nương ban ngày kia, có thể mỉm cười quyến
rũ với bất kì người đàn ông nào, ngược lại, giống như một cô bé đang xấu hổ vậy,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến cho y có chút cảm giác kỳ lạ. Sở Khanh Vũ bị
loại cảm giác hoang đường ấy làm cho kinh ngạc, buông tay ra, người trong lòng
thoát khỏi sự trói buộc của y, tránh ra rất xa, một đôi mắt bướng bỉnh nhìn
thẳng vào y, khẽ cắn môi, lại không nói gì.
Người nọ vừa rời đi, lồng ngực Sở Khanh Vũ liền trống rỗng, không hiểu vì sao
trong lòng y cũng có chút cảm giác trống trải.
“Sở đại nhân, nếu ngươi thấy Thất Nương cũng giống như các cô nương trong
“Túy Trúc Viện” thì hoàn toàn sai rồi, Thất Nương dù không phải thiên kim tiểu
thư cành vàng lá ngọc gì cho cam, nhưng làm người cũng có nguyên tắc của riêng
mình, mong rằng sau này Sở đại nhân sẽ không lặp lại những chuyện như vậy
nữa!” Thất Nương chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một trận tủi thân, cố gắng giữ
cho nước mắt không rơi xuống.
“Bùm! Bùm! Bùm”
Đột nhiên bầu trời đêm rực sáng bởi pháo hoa, từng đóa hoa nở rộ trên bầu
trời đêm đen, chiếu sáng hơn nửa bầu trời. Đây là một thông lệ cũ ở trấn Bạch
Vân, nếu như năm ấy mưa thuận gió hòa, gia quyến sum họp đông đủ thì sẽ đốt pháo
hoa để ăn mừng, tạ ơn trời xanh ban cho trấn Bạch Vân.
Mạc Thất Nương bị màn p