
mùi vị khác như lời hai vị nói, xem ra Sở
mỗ còn phải nếm thêm chút nữa.” Dứt lời, Sở Khanh Vũ tựu đem chén rượu trong tay
lần nữa đưa đến bên môi.
“Hừ! Đợi mà uống cùng Diêm Vương đi!” Thanh Ô nhị quỷ đồng thời vung đao, chỉ
trong nháy mắt đã áp sát Sở Khanh Vũ.
Đáng chết! Mạc Thất Nương lui về sau vài bước, sao Xú Đậu Hũ còn chưa gọi Kim
bộ đầu tới kia chứ? Nàng không muốn khách sạn của mình bị nhiễm màu máu, như vậy
thì bảo nàng sau này còn làm ăn thế nào ở trấn Bạch Vân kia chứ?
“Dừng tay!”
Mượn men rượu, nàng dùng toàn bộ hơi sức quát một tiếng, hai thanh đao đang
chém xuống đầu Sở Khanh Vũ bị tiếng quát này làm cho cả kinh mà ngưng lại. Gã to
xác áo đen quay đầu lại nhìn, chủ nhân của thanh âm này chỉ là một cô gái yếu
đuối, trên mặt tức khắc hiện lên vẻ khinh thường, “Đàn bà thối, đừng ở đây mà
phá hỏng chuyện tốt của đại gia, cẩn thận đao của ông đây không có mắt!” Nói
xong, còn muốn ra oai mà vung trường đao vài cái.
“Vị đại ca này đừng hiều lầm vậy chứ, Thất Nương cũng không phải là muốn phá
hỏng chuyện tốt của đại ca đâu!” Mạc Thất Nương nghiêng thân, tựa nửa người lên
mặt bàn, tay ngọc khe khẽ chống cằm, cười đến quyến rũ vô cùng với tên to xác
kia, gò má vì men say mà hồng hào khác thường, ánh mắt mê hồn phát ra, ba hồn
của gã to xác đã sớm bay mất một cái hồn rồi.
“Chỉ là muốn xin đại ca đổi sang nơi khác, nơi đây tuy là khách sạn nhưng
cũng chỉ có chút vốn làm ăn, không chịu nổi các vị đánh giết đâu ạ...” Thanh âm
kia kéo thật dài, mềm mại như lan, như khúc hát mê hoặc thúc giục người yêu, ba
phần dày, năm phần yêu mị, lại hòa thêm hai phần mị nhân, khiến cho gã to xác
kia phải ngây người ra, hai con mắt nhìn nàng chằm chằm đầy mê đắm, nước miếng
cũng nhanh chóng chảy xuống.
Sở Khanh Vũ đứng một bên nhìn, không nói gì, khóe miệng kia lại như chứa đựng
ý cười, ánh mắt quyến luyến trên người Mạc Thất Nương, cô gái này đúng là say
mất rồi, nếu không thì làm sao có gan mà làm ra chuyện lớn như vậy? Ánh mắt sáng
rực, đem chén rượu đổi qua tay cầm kiếm, càng nhìn càng cảm thấy lần này đến
thật là đúng.
Mạc Thất Nương dù đang tựa vào bàn, nhưng trái tim thì đập thật mạnh, nếu Kim
bộ đầu còn không chịu đến, chẳng những mỹ nhân kế của nàng dùng không được, sợ
rằng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng mất theo luôn.
“Đại ca! Ca đừng để con mụ lẳng lơ này mê hoặc tâm trí, chuyện lớn của chúng
ta còn chưa có xong đâu!” Gã to xác áo xanh nhìn thấy đồng bọn của mình bị câu
mất hồn liềnvội vàng nhắc nhở hắn không ngừng, “Muốn chơi đùa đàn bà cũng chờ
giải quyết xong con chó dại này rồi tính.” Dứt lời, đao trong tay chém đến bên
mình Sở Khanh Vũ.
“Ghế gỗ lim chạm hoa của ta ơi!”
Mạc Thất Nương gào thét trong lòng, hai mắt vì đau đớn mà khép lại. Nàng thề,
lần tới không bao giờ đem đồ tốt ra bày ở đại sảnh như vầy nữa, mới mua được có
mấy ngày mà thôi, năm lượng bạc cứ vậy mà mất trắng. Song, mắt nàng còn chưa kịp
mở ra đã đã một tiếng hét thảm, theo đó là tiếng thanh đao rơi xuống đất. Vội mở
mắt ra, chỉ thấy gã to xác áo xanh ngã xuống không xa chỗ Sở Khanh Vũ là mấy,
tay trái ôm lấy lấy tay phải, quằn quại trên mặt đất trong đau đớn, thanh đao
kia rơi xuống gần đó. Nhìn sang Sở Khanh Vũ, chén rượu đã không còn cầm trên tay
nữa, nhưng khóe miệng vẫn giữ được nét cười.
Võ công thật lợi hại nha!
“Nhị đệ, Nhị đệ!” Tên to xác áo đen vội vàng chạy đến đỡ gã đang nằm dưới mặt
đất lên, “Nhị đệ, đệ sao vậy?”
“A…..A………A……..” Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Mạc Thất Nương
nghe thấy mà sởn hết gai ốc lên, nhưng cũng may mà nàng còn giữ được chiếc ghế,
chỉ tiếc chén rượu sứ men xanh thượng hạng thôi!
“Sở Khanh Vũ!” Tên to xác áo đen nhảy dựng lên, “Ngươi, ngươi, sao ngươi còn
có thể sử dụng được võ công?” Giọng nói kia dễ dàng làm lộ ra nỗi sợ hãi trong
lòng gã.
“Ha ha ha...” Sở Khanh Vũ cười lớn, “Hai vị chưa mua thuốc mê bao giờ sao? Dĩ
nhiên là gặp phải gian thương rồi! Lần sau nhớ kỹ, đổi người bán đi!”
“Ngươi! Ông đây liều mạng với ngươi!” Tên to xác áo đen thẹn quá hóa giận,
đao trong tay giơ lên cao.
“Ghế gỗ lim chạm hoa của ta a!!!!!!!!!”
Mạc Thất Nương lòng đau như cắt, nhưng đao không rơi, người cầm đao cũng đã
ngã xuống, nhìn sang Sở Khanh Vũ chẳng qua là đưa tay vuốt tóc, giống như kẻ kia
là tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến Sở Khanh Vũ y.
“Đúng là võ công cao cường nha!” Mạc Thất Nương thầm suy tính, xem xem lát
nữa có nên bắt y bồi thường tiền đập vỡ chén đĩa không, tránh tự rước họa vào
thân.
Một trận gió tanh mưa máu tức khắc hóa thành hư ảo, ngay cả chiêu thức cũng
không thấy rõ, đợi đến lúc Xú Đậu Hũ gọi được Kim bộ đầu đến, cũng chỉ còn hai
tên to xác tiếp tục lăn qua lăn lại trên mặt đất, còn có Sở Khanh Vũ vẫn ngồi
nguyên trên ghế.
“Thất Nương, có chuyện gì vậy?” Kim Mục Bắc mới rồi đang định giao ban cùng
huynh đệ trong nha môn, đã thấy Xú Đậu Hũ thở hổn hển chạy đến tìm hắn, nói là
khách sạn có chuyện nghiêm trọng chết người, hắn vội vàng mang theo một vài
huynh đệ tới đây đã thấy khung cảnh trước mắt, “Kh