
nên mỗi
dịp mười lăm hàng tháng ở Vân Long, từ lúc sáng sớm đã có vô số khách đến để
thưởng thức món Đậu hũ Ma Bà, xếp thành hàng dài từ cửa ra đến trên đường
lớn.
Còn một chiêu bài vàng khác của khách sạn Vân Long chính là rượu. Ở trấn
Bạch Vân, chỉ cần nhắc tới rượu ngon của khách sạn Vân Long với mấy vị đại lão
gia thích uống rượu, họ chắc chắn đều nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm
nước miếng. Rượu của khách sạn Vân Long cũng giống như bà chủ của nơi này vậy,
quyến rũ từng trái tim của các vị thực khách, cho dù là rượu dùng làm gia vị cho
món ăn cũng không kém chút nào. Cho nên Mạc Thất Nương chỉ cần tiện tay là đã có
thể lấy được một vò rượu ngon để mà thỏa mãn tâm nguyện.
Uống một ít rượu ngon vào, Mạc Thất Nương theo thói quen, ngẩng đầu lên nhìn
nắng chiều nơi cuối chân trời.
“Lại một ngày nữa trôi qua rồi…………”
Nàng thở dài một hơi ở trong lòng, từ đáy lòng bỗng dâng lên một loại phiền
muộn nhàn nhạt, tầm mắt tưởng chừng có thể chạm đến đường chân trời kia đột
nhiên trở nên dịu dàng xen lẫn xa xăm, “Kỷ Hình Phong, đã một năm mười tháng lẻ
năm ngày rồi, chàng thực sự không có ý định quay về sao?”
Cúi đầu mà nỉ non như vậy, một lần lại một lần, mặt trời mọc lên hạ xuống
trên bầu trời bao la của trấn Bạch Vân nho nhỏ này mấy lần mấy lượt, Kỷ Hình
Phong vẫn chưa trở về…
Bỗng dưng, suy nghĩ của nàng quay trở lại năm năm về trước.
Năm ấy Mạc Thất Nương mới vừa tròn hai mươi tuổi, là độ tuổi mà đóa hoa bắt
đầu khoe sắc tỏa hương. Nhưng cha bỗng nhiên nhắm mắt xuôi tay về Tây phương,
đem toàn bộ khách sạn Vân Long để lại cho đứa con gái duy nhất. Mạc Thất Nương
vừa mới chập chững bước chân vào đời, có nhiều chuyện không thể giải quyết hết
được, ngày đầu tiên đảm đương chức vụ bà chủ, có vài tên lưu manh thèm muốn vẻ
xinh đẹp của nàng nên vào quấy rối. Lão người hầu đi theo cha từ ngày trước bị
đánh cho té ngã trên mặt đất, đám người kia ăn nói sỗ sàng, giữa khách sạn mà
giở trò, xé vạt áo của Thất Nương ra.
Thất Nương đưa mắt cầu xin những người đang có mặt tại đó, nhưng không có
lấy một người bước ra giúp đỡ, trong mắt bọn họ đều ẩn chứa một chút trêu tức,
một chút giễu cợt, một chút ý nghĩ có kịch vui để xem.
Sỉ nhục kia Mạc Thất Nương mãi mãi cũng không quên được, sau đó bàn tay nàng
lần mò lung tung, chạm đến con dao thái thịt để trên bàn, bàn tay trước giờ chưa
từng cầm qua món vũ khí nào giờ đây lại giơ cao lên, khi đang định chém xuống
tên đạo tặc dám nhục nhã nàng kia thì cổ tay mảnh khảnh, yếu ớt của nàng bị một
bàn tay to lớn, mạnh mẽ nắm lấy. Theo đó là thanh âm trầm thấp, có chút khàn
khàn của một người đàn ông: “Bàn tay xinh đẹp như vậy không thích hợp để vấy mùi
máu tanh đâu.”
Thất Nương hoảng sợ đưa mắt lên nhìn người đàn ông mệt mỏi vì phong trần
đang đứng trước mặt này, hắn cao lớn mà uy vũ, trên mặt còn có chút râu, một đôi
mắt với ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng đến những tên côn đồ dám làm
nhục nàng kia, khóe miệng khẽ cong lên, đao bên hông đã rút ra khỏi vỏ. Tiếp
theo đó là là một trận kêu la thảm thiết đến tê tâm liệt phế, hòa cùng những lỗ
tai dính đầy máu đen rơi vãi trên mặt đất.
Kỷ Hình Phong mặt không chút biểu tình, đem thanh đao đã nhuốm máu thu về
bên hông, quay đầu lại nhìn Mạc Thất Nương đang lạnh run bên cạnh: “Nha đầu, có
nước không? Ta phải tắm rửa.”
Con ngươi đen của hắn như lưới, như khóa, như hàng ngàn sợi dây vướng mắc,
cứ như vậy, dễ dàng mà đem trái tim của người thiếu nữ kia trói chặt lại. Thiếu
nữ mới biết yêu lần đầu cùng tình cảm mãnh liệt của tuổi thanh xuân, củi khô
cùng ngọn lửa lớn, bọn họ cứ như vậy mà xích lại gần nhau một cách tự nhiên.
Không có khúc chiết, không có gợn sóng, cũng không có lo lắng…
Sau này Mạc Thất Nương mới biết được, người đàn ông này gọi Kỷ Hình Phong, là
tiêu sư vừa mới đến của tiêu cục Thanh Phong ở trong trấn. Ngày đó cứu nàng là
lúc hắn mới vừa từ bên ngoài áp tiêu trở lại, khi đi nàng qua khách sạn Vân Long
thì vừa vặn gặp cảnh Mạc Thất Nương đang bị dồn đến chân tường, cho nên cái màn
tự thuật phía trên kia mới được diễn.
Năm ấy Kỷ Hình Phong hai mươi lăm tuổi, chính là quãng thời gian hoàng kim
mà đàn ông trở nên vượt trội. Mà cha Mạc Thất Nương vừa mới mất, theo như tập
tục là phải chịu tang ba năm. Cho nên bọn họ liền thề ước, sau ba năm nữa sẽ
thành thân.
Song, ai cũng phải biết, một người con gái yêu một tiêu sư rất cực khổ, Kỷ
Hình Phong thường phải ra khỏi tiêu cục, một lần đi là mấy tháng, thậm chí là
nửa năm, Mạc Thất Nương ở nơi này cứ vậy mà chờ đợi lại chờ đợi, có khi đợi qua
hai năm lẻ tám tháng.
Đời một người con gái được mấy lần ba năm? Nhưng nàng vẫn yên lặng, vì hắn
mà chờ đợi, trong thời gian đó, vô số công tử nhà giàu tới cửa cầu hôn cũng bị
nàng dịu dàng nói lời cự tuyệt, mà nàng ở trong cuộc đợi chờ đằng đẵng này cũng
dần dần trưởng thành, trở thành một bà chủ thực sự, giống như một kẻ lão luyện
tình trường, hiểu được thế nào là ước mơ ngao du khắp phương của người đàn ông ở
trong tim hắn, nhưng trước sau cũng không nhiễm chú