
sai à?”
“Không có, không có gì.” Thất Nương lắc đầu, vẻ mặt đã không còn giống với
lúc thường nữa, “Nhưng mong là sau này đại nhân sẽ không nói như thế nữa...”
“Hử?” Sở Khanh Vũ chăm chú quan sát từng thay đổi trên nét mặt nàng, giả vờ
tò mò, hỏi, “Tại sao?”
“Thất Nương… Thất Nương không thích thỏ, rất dơ...” Thất Nương tìm đại một lý
do, nhưng trong lòng lại giống như có một con thỏ đang nhảy nhót, khiến cho nàng
cảm thấy bối rối.
“Được rồi!” Sở Khanh Vũ cười nhẹ, “Thất Nương không thích, ta đây không nói
nữa.” Y nhìn ra được, cô gái này bề ngoài thì mạnh mẽ, kiên cường nhưng bên
trong lại yếu đuối hòa lẫn với bất lực, đêm qua, khi nàng ngủ trong lồng ngực y,
nàng đã khóc thật khẽ, cầu xin Kỷ Hình Phong mau chóng quay về.
Điều này làm cho lòng Sở Khanh Vũ có đôi chút khó chịu.
Để che dấu sự khó chịu này của mình, y tiếp tục đưa mắt quan sát cách bài trí
bên trong gian phòng. Chợt, ánh mắt Sở Khanh Vũ rơi xuống trên chiếc bàn vuông ở
giữa phòng.
“Thất Nương biết rõ ta sẽ đến sao? Ngay cả cơm rượu cũng đã chuẩn bị thật đầy
đủ cho ta rồi?” Y xấu hổ cười cười, không đợi sự đồng ý mà đã ngồi xuống bên
cạnh bàn, những ngón tay thon dài vươn ra, muốn cầm lấy đôi đũa kia.
“Khoan đã!”
Tiếng hét của Thất Nương liền vang lên, cánh tay của Sở Khanh Vũ vừa mới giơ
lên lập tức khựng lại trong không trung, “Sao vậy? Không muốn cho ta ăn
sao?”
Đáy mắt Thất Nương hiện lên một tia lo lắng, “Chén... Chén đũa này là chuẩn
bị cho phu quân của Thất Nương, là hi vọng...” Thất Nương không nói thêm gì nữa
nhưng ánh mắt mang theo sự thỉnh cầu khẩn thiết cùng với nỗi đau khổ. Trong
khoảnh khắc ấy, trái tim đang buồn bực của Sở Khanh Vũ chợt có chút hốt
hoảng, “Không phải Thất Nương nói, phu quân đã ra ngoài áp tiêu, phải rất lâu
nữa mới trở về hay sao?”
“Hình Phong... Chàng ấy... Không biết chính xác lúc nào sẽ trở về... Nên
ta... Ta chuẩn bị chén đũa cho chàng ấy, tránh để chàng quay về không có cơm
ăn...” Thất Nương úp mở, trong mắt chứa đầy buồn khổ vì mất mát, khiến cho người
ta nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Thất Nương đúng là một cô gái chung tình a!” Nụ cười trên khuôn mặt Sở Khanh
Vũ không còn giữ được vẻ tự nhiên như mới nãy nữa, nhưng vẫn không cam lòng mà
nói, “Xem ra hôm nay Kỷ đại ca sẽ không trở về đâu, để đồ ăn này nguội mất thì
tiếc lắm, để ta dùng hộ đi vậy!” Sở Khanh Vũ vừa nói, tay kia lại muốn cầm lấy
đôi đũa.
“Không được!”
Thất Nương sợ hãi kêu lên, vội vàng cầm chén đũa kia lên khỏi bàn, ôm chặt
vào lòng mình, “Chén đũa này đã lâu không dùng đến... Để ta… Ta đi nói Xú Đậu Hũ
mang một bộ mới đến...” Dứt lời liền quay người, muốn đi. Nhưng nàng còn chưa
kịp bước đi thì cả người đã bị giữ lại, cánh tay Sở Khanh Vũ rất mạnh, siết chặt
lấy thắt lưng nàng, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
“Sở đại nhân! Xin đừng làm thế này!” Trong lòng Thất Nương giận dữ vô cùng,
nàng chợt cảm thấy bị đùa bỡn, “Thất Nương đã lập gia đình rồi, xin đại nhân tự
trọng!” Vừa nói, vừa ra sức giãy dụa. Sở Khanh Vũ thầm thở dài một tiếng, bờ môi
chạm vào vành tai nàng, “Thất Nương, hôm qua nàng không có như vậy...”
Hả?
Lúc này Thất Nương mới nhận ra, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua đều là sự
thật, không phải là do nàng nằm mơ.
“Sở đại nhân...”
“Ta không ngại nàng gọi tên của ta đâu...” Môi y áp vào tai nàng, thì thầm,
giọng nói ấm áp, dịu dàng như lúc đứng bên hồ tối hôm qua vậy.
“Chắc đại nhân hiểu lầm chuyện gì rồi?” Thất Nương nhẹ nhàng cắt ngang lời
y, “Tối qua là do đại nhân ngang ngạnh kéo Thất Nương đi xem pháo hoa, Thất
Nương cũng không có ý gì khác đối với đại nhân, Thất Nương đã gả đi, sao có thể
như đại nhân nghĩ cho được...”
Tim y thít lại, cuối cùng thì nói, “Thất Nương, đừng tự lừa gạt bản thân nữa
được không? Kỷ Hình Phong, hắn sẽ không về nữa đâu...”
“Không thể!” Một tiếng này của Thất Nương dường như là quát lên.“Chàng sẽ
quay về, chàng phải về, chàng đã nói, đêm 30 Tết sẽ quay trở về cưới ta!”
Không biết vì sao thái độ của nàng lại trở nên kích động lạ thường, những lời
này cơ hồ là nàng gào thét, hốc mắt đỏ lên, nhưng lại cố gắng giữ không cho nước
mắt rơi xuống. Sở Khanh Vũ buông tay ra, con người xinh đẹp kia liền nhanh chóng
thoát ra khỏi lồng ngực y, giận dữ nhìn y.
“Thất Nương, nếu là nàng sợ không ai lấy nàng, không bằng nghĩ tới ta...”
Thất Nương đang trong cơn giận lại nghe được câu nói này của Sở Khanh Vũ,
liền nén xuống cơn giận trong lòng, nàng cười khổ, nói,“Sở đại nhân, ngài năm
nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.” Sở Khanh Vũ nhìn Thất Nương, nói ra hai chữ thật nhẹ.
“Mười chín...” Thất Nương tiếp tục cười khổ, năm nàng mười chín tuổi, cha vẫn
chưa qua đời, nàng vẫn là một cô gái trong chốn khuê phòng, yếu ớt, bất
lực, “Đại nhân có biết ta bao nhiêu tuổi không?” Nàng hỏi, nhưng không đợi y trả
lời, lại nói tiếp, “Thất Nương năm nay đã hai mươi lăm tuổi, chờ đến lúc đại
nhân hai mươi chín tuổi Thất Nương đã ba mươi lăm tuổi rồi, chờ khi đại nhân ba
mươi lăm tuổi thì Thất Nương đã là một bà già bốn mươi lăm tuổi, đại nhân còn có
th