
Si Tâm. Nhưng tựa như thế nào cũng không đủ, khi ngậm một
bên nụ hoa mầu Mân Côi, ngón tay đã hướng chân của nàng mà tìm kiếm ——
"Duật?"
thanh âm Phùng Si Tâm còn có nồng nặc buồn ngủ.
Gần
đây nàng càng ngày càng tham ngủ, có lúc liên động cũng lười động một cái, cho
đến bị hắn"Làm ồn" tỉnh, nhiệt tình trong cơ thể trong nháy mắt bị
trêu chọc lên.
Đầu
lưỡi hắn di chuyển trên nụ hoa đang đứng thẳng của của nàng, lớn tiếng rên rỉ.
"Duật,
ngô ——" Phùng Si Tâm theo bản năng ôm lấy đầu hắn, luồn đầu ngón tay xuyên
qua những sợi tóc đen bóng.
Theo
chuyển động của đầu lưỡi, ngón tay thô ráp kia cũng đang xâm nhập vào nơi tư
mật nhất của nàng.
Nàng
kinh ngạc, không tự chủ thở gấp.
"Duật,
chàng làm sao vậy?" Phùng Si Tâm nhạy cảm phát
hiện hắn có cái gì không đúng. Những lần hoan ái trước, hắn giống như là thuần
túy muốn nàng, còn lần này có gì đó bất đồng, nhưng là có cái gì bất đồng nàng
cũng không rõ nguyên cớ.
Đông
Phương Duật khàn khàn giọng: "Đừng nói chuyện."
Hắn
quen thuộc lão luyện trêu đùa nàng, dục vọng trong cơ thể nàng được khơi dậy,
để cho nàng lập tức leo lên mênh mông vô biên tinh
không.
Chỉ
nghe được Phùng Si Tâm mê loạn kêu: "Duật, ta yêu chàng, ta yêu chàng
——" đó là những lời thật lòng của nàng.
Nàng
tỏ tình ngay lập tức khiến Đông Phương Duật cứng đờ. Bất quá hắn cái gì cũng
chưa nói, xoay mình hạ xuống thân thể nàng, dùng miệng thay thế động tác của
ngón tay.
"Nha
—— Đừng, Duật, dừng lại!" Phùng Si Tâm đỏ mặt, kẹp chặt bắp đùi, nhưng đầu
của hắn vẫn kiên định chôn ở nơi đó, càn rỡ đi cảm thụ cánh hoa rung động.
Đông
Phương Duật bừa bãi thưởng thức nàng, nghe nàng kích động tiêm tế gào thét,
thỏa mãn thuộc về mình.
Có lẽ
đây là lần hoan ái cuối cùng ——
Cái ý
niệm này làm tim của hắn co rút, dùng đầu lưỡi liếm kịch liệt hơn, lắng nghe
giọng nàng uyển chuyển kiều mị. Dục vọng trong hắn dâng cao muốn được giải
phóng.
Bất
quá đây là kết cục tất nhiên sẽ có, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ nàng phản
bội hắn.
Đây
là nàng bị trừng phạt đúng tội, không đáng giá để hắn đồng tình.
"Duật,
ta chịu không được." Nàng khóc thút thítưm, hạ thể nóng
bỏng, thống khổ sắp đốt vì tro bụi ."Van cầu chàng, cầu xin chàng làm
gì đi."
Đông
Phương Duật nâng lên thân thể ướt đầmmồ
hôi, khàn khàn rống: "Ngươi muốn cái gì, ngươi hi vọng ta giuớ
ngươi làm cái gì? Nói! Ta muốn ngươi nói!"
Hắn
cũng đang khó chịu giống nàng, không để cho mình tại chỗ nổ tung."Ta muốn
chàng, ta muốnchàng ——" Phùng Si Tâm
nước mắt cùng tiếng khócnhỏ dần, cầu xin hắn hiệp trợ.
Khóe
miệng hắn đầy tà ý nhếch lên, đồng thời động thân tiến vào nàng, lập tức đạt
tới cao triều.
"Duật
——" Nàng lắc lư thân thể đuổi theo tiết tấu của hắn.
Trong
nháy mắt khoái cảm che dâng cao, cho đến khi Đông Phương Duật buông thả mình,
thật lâu sau bình phục từ trong hoan ái kịch liệt, dồn dập thở dốc bên tai
không dứt.
Núp ở
trong ngực hắn Phùng Si Tâm đợi hô hấp thuận lợi mới hỏi: "Hôm nay tâm
tình chàng dường như không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?" Chỉ cần là
chuyện của hắn, nàng cũng quan tâm.
Đông
Phương Duật cười châm chọc, "Chuyện của ta không mắc mớ gì tới ngươi? Đừng
tưởng rằng lên giường của ta, thì có tư cách trông nom chuyện của ta, đừng quên
ngươi là một tù phạm."
"Ta
không có ý tứ gì khác, ta chỉ là ——" Hốc mắt nàng đỏ lên nói.
"Ta
không muốn nghe, ngươi không muốn ngủ, nhưng ta lại muốn." Vừa nói, hắn
liền xoay người, giống như nàng là người cách xa vạn dặm, giữa hai người phảng
phất cách một cái hố sâu nhảy qua cũng không nổi.
Phùng
Si Tâm ngơ ngác, đè nén tiếng khóc sụt sùi, trong lòng khó chịu. Xem ra kiếp
này, hai người bọn họ đều không thể có đôi có cặp.
Mà
Đông Phương Duật đưa lưng về phía nàng cũng không hề
ngủ, mở mắt lắng nghe tiếng khóc của nàng, cho đến khi nàng khóc mệt, hô hấp
đều đều truyền đến, mới cưỡng bách mình cũng nhắm mắt lại.
★ ★ ★
Buổi
sáng Phùng Si Tâm tỉnh lại thì có một vị tỳ nữ tay chân gọn gàng giúp nàng
chuẩn bị y phục trên người.
Chờ
mặc chỉnh tề, Phùng Si Tâm không nén được tò mò hỏi: "Xin hỏi —— đây là
chuyện gì xảy ra?"
Tỳ nữ
kia miệng kín như bưng, moi không ra nửa câu, nàng thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Sau
hơn một tháng ở trong tẩm cung, khi nàng bước ra ngoài thì thấy Ngân Tu La cùng
kia thủ hạ đợi đã lâu.
"Phùng
Si Tâm, đi theo chúng ta đi!"
Nàng
mặt mang ý sợ hãi hỏi: "Các ngươi. .
. . . . muốn dẫn ta đi nơi nào?"
"Ngươi
là kẻ khả nghi giết người chưa thành, muốn đánh cắp cơ mật, mưu đồ bất chính,
theo như lệ đem ngươi bắt giữ, chờ xử trí, đi thôi!" Hắn nghĩa chánh
nghiêm từ nói.
Phùng
Si Tâm tâm hoảng ý loạn muốn lui về bên trong nhà, "Chờ một chút, ta. . .
. . . có thể nói câu từ biệt với Duật hay không? Ta muốn thấy hắn, Duật, Duật,
chàng đang ở đâu?"
"Đây
là quy củ Diêm cung, dù là Diêm hoàng tới cũng không cứu được ngươi! Ta không
muốn động thủ với nữ nhân, ngươi chủ động đi theo chúng ta đi!"
Nàng
bi thương hỏi: "Duật hắn —— biết không?"
"Diêm
hoàng dĩ nhiên biết." Ngân Tu La mặt khôn