
lên: " Trước đừng nói những thứ này, ta đã sắp xếp xong
xuôi thuyền bè, trước tiên đưa tiểu
thư rời nơi này rồi hãy
nói."
"Thúc muốn
đưa ta đi? Nhưng Duật, hắn ——" Nàng được hắn đỡ
ngồi dậy.
"Ta
tin tưởng tiểu thư chưa từng có ý tứ tổn thương ngài ấy, nếu không đã sớm hạ
thủ. Cho nên trước hết ta đem tiểu thư đưa đến chỗ an toàn, sau khi Diêm hoàng
hết tức giận, ta sẽ cùng ngài ấy bình tâm tĩnh khí thảo luận chuyện này."
Phùng
Si Tâm khi được hắn giúp đỡ, khó khăn đứng thẳng, cau mày nói: "Hách Liên
đại thúc, ta không thể rời đi, nếu không Duật sẽ cho là ta là bỏ chạy. Hiểu lầm
giữa ta cùng chàng chỉ
biết càng kết càng sâu,chàng sẽ càng hận ta
hơn."
"Ngươi
cho rằng ngươi thật đi được sao?" Thanh âm một người truyền đến làm người
ta lạnh thấu xương.
Bóng
đen cao lớn ngăn trở ánh sáng trước cửa phòng, như sứ giả bóng tối tới từ địa
ngục, để cho trái tim hai người trong nhà rét lạnh.
Phùng
Si Tâm sắc mặt tái nhợt như tuyết, si ngốc ngưng mắt nhìn hắn.
"Duật,
ta sẽ không trốn." Nàng bảo đảm nói.
Đông
Phương Duật bước thong thả lại gần, cũng không thèm nhìn tới nàng một
cái."Hách Liên Bình, ngươi giỏi thật, lá
gan thật lớn! Dám cãi lại mệnh lệnh của
ta, đừng tưởng rằng ta không dám xử tử ngươi."
"Diêm
hoàng, xin nghe thuộc hạ ——"
Hách
Liên Bình mới nói đến một nửa, Đông Phương Duật giơ tay lên, ngay cả thân thể
của hắn cũng không đụng tới đến, chỉ thấy cả người hắn văng ra, té ngã trên một
đống bàn ghế bể tan tành, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
"Hách
Liên đại thúc!" Phùng Si Tâm không để ý thân thể nhu nhược, chạy như bay
tới.
Hách
Liên Bình giống như là đã sớm dự liệu được sẽ có cục diện này, lau đi vết máu
trên khóe miệng, "Ta không sao.”
Đông
Phương Duật tung chưởng này chỉ dùng năm thành công lực, có thể nói là thủ hạ
lưu tình, nếu không tim của hắn sớm đã bị vỡ nát.
"Duật,
chuyện này không liên quan tới Hách Liên đại thúc, ngươi muốn giết thì cứ giết
ta." Nàng đem lỗi cũng hướng trên người mình."Tùy tiện ngươi muốn thế
nào đối phó ta đều được, ta sẽ không chạy trốn."
Đông
Phương Duật chế trụ cổ tay nàng, đem người nàng kéo về phía trước, giọng nói
đầy vẻ mỉa mai, "Thật là có bản lãnh, ngay cả người bên cạnh ta cũng bị
ngươi thu mua, thật làm người ta bội phục."
"Ta
không có." Ai tới nói cho nàng biết nên làm cái gì bây giờ mới phải?
Cánh
tay cứng như sắt của hắn xé ra, thô lỗ đem nàng kéo ra ngoài, "Ta sẽ không
để cho ngươi chết dễ dàng như vậy, người phản bội ta đều phải trả giá thật
lớn."
Phùng
Si Tâm chỉ có thể lảo đảo nghiêng ngã theo sát hắn, có mấy lần còn suýt nữa
trật chân té.
"Diêm
hoàng!" Hách Liên Bình che ngực đuổi sát ở phía sau.
★ ★ ★
"Không
có ta cho gọi, bất luận kẻ nào đều không cho phép vào!"
Một
tiếng lôi đình rống giận vang lên, nương theo mà đến là thanh âm đóng cửa, cũng
đem toàn bộ người khác ngăn cách ở ngoài bởi cửa phòng.
Thể
lực Phùng Si Tâm chưa khôi phục bị đẩy ngã trên mặt đất, nhưng lửa giận của
Đông Phương Duật cũng không hù dọa được
nàng, bởi vì nàng hiểu tim của hắn đã bị đả thương rất lớn, mới có thể muốn
mượn tổn thương nàng tới vuốt lên đau đớn.
Hơn
nữa nàng hiểu, coi như nàng nói cái gì nữa cũng không có tác dụng, Duật cũng sẽ
nghĩ nàng nói dối. Chỉ có chờ khi hắn đem thống khổ phát tiết hết, mới có có
thể đem lời của nàng nghe vào.
"Duật,
ngươi muốn làm gì?" Phùng Si Tâm giật mình hỏi.
Đông
Phương Duật không biết từ nơi nào tìm được một sợi xích sắt, một mặt cố định ở
đầu giường, một đầu khác xích ở cổ chân phải của nàng, hơn nữa còn dùng một cái
khóa mà khóa lại.
"Không
nhìn ra được sao? Từ giờ trở đi, phạm vi ngươi có thể sống chính là cái gian
phòng này, ngươi chấp nhận đi! Không còn có người nào cứu được ngươi." Hắn
tuyệt tình, tàn nhẫn, ngạo nghễ nhìn Phùng Si Tâm khóc không ra nước mắt .
Nàng
đau xót, không rơi nửa giọt nước mắt, "Ta đã thề vĩnh viễn sẽ không rời xa
chàng. Duật, chàng quên sao? Chàng căn bản không cần khóa ta, ta cũng sẽ không
đi."
"Ngươi
cũng đã thề sẽ không phản bội ta, kết quả sự thật chứng minh nữ nhân nói một
chút cũng không thể tin, mà ta đây còn là tên đại ngốc còn tưởng rằng ngươi
không giống loaị nữ nhân đó, ha ha. . . . . ." Hắn tự giễu cười
to, "Ta thật ngu xuẩn, thật đần, còn bị ngươi đùa bỡn phải trái xoay
quanh."
Phùng
Si Tâm lòng đau như cắt muôn an ủi hắn, "Duật, chàng không nên mắng chửi
mình như vậy ——"
"Ngươi
đừng giả mù sa mưa nữa, ta đã nhìn thấu lòng của ngươi, sẽ không tin ngươi
nữa." Đông Phương Duật từ bên hông lấy ra hà bao màu lam nhạt, ném ở trên
sàn nhà tựa như cho hả giận, dùng chân nặng nề giẫm lên. "Ngươi giống như
hà bao này, không hề đáng giá
để ta quý trọng ."
Thân
thể nàng run rẩy, nhờ bám vào giường mới không có ngã xuống.
"Chàng.
. . . . . không hề yêu ta nữa?"
Đông
Phương Duật buồn cười."Yêu? Ta đối với ngươi chỉ có hận."
"Không
thể nào, Duật, chàng đã nói sẽ yêu ta cả đời, ta biết chàng đang giận ta. Van
cầu chàng đừng nói lời tuyệt tình như vậy, lòng của ta thật là đau."
"Ngươi
sẽ đ