XtGem Forum catalog
Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325641

Bình chọn: 10.00/10/564 lượt.

và thì

thầm vào tai cậu: “Chơi xe chẳng có gì thú vị đâu, chẳng qua là thích

tốc độ nhanh, cảm hứng nhất thời mà thôi”.

Minh Nhật Lãng nghe xong đôi mắt sáng lên, cậu quay lại nhìn cô và cười

ấm áp. Chẳng sợ thế giới này nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ cần có một người luôn bên cạnh và thấu hiểu cậu, thế là đủ.

Trời thu quyến rũ, gió thu mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế

thơm dịu.Giọng chàng trai 16 tuổi nhẹ nhàng, ấp úng, trên trán lấm tấm

mồ hôi, thế nhưng trong ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp.

Tim đập, bối rối, nhưng yêu thích. Thiếu nữ 16 tuổi chỉ cảm thấy gương

mặt mình nóng ran không thể kiềm chế được, khẽ cúi đầu xuống cũng không

giấu được sự ngọt ngào từ đôi má ửng hồng.

Love 1:



Sau khi trở trường học điều Minh Nhật Lãng vui nhất đó là Tiêu Tinh Dã

đã không còn nhìn cậu với ánh mắt thù địch nữa. Cậu ấy cũng không đối

đầu với cậu nữa, tuy vẫn ít nói chuyện với nhau thế nhưng không còn cảm

giác lạnh lùng và khó chịu nữa. Thế nhưng do tính cách khác nhau quá

nhiều nên cả hai không có cảm giác hòa hợp, vì thế Tiêu Tinh Dã cũng

chẳng chìa cành ô liu hữu nghị về phía cậu.

Thế nhưng một người nhạy cảm như Minh Nhật Lãng đã phát hiện ra hình như Tiêu Tinh Dã đang âm thầm bảo vệ mình. Nếu như mấy bạn nam hiếu động

trong lớp định chơi trò đùa nhau, đánh nhau trong lớp thì cậu sẽ đứng ra ngăn lại.

“Ê, muốn đùa ra ngoài mà đùa. Trong lớp đông người, đừng có mà đẩy đi đẩy lại thế, ra sân mà chơi”.

Một lần hai lần Minh Nhật Lãng còn nghĩ đó là ngẫu nhiên. Thế nhưng hết

lần này đến lần khác đều như thế khiến cậu sinh nghi. Cậu nhìn Lâm

Nguyệt Loan với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: Có phải cậu đã nói gì

với Tiêu Tinh Dã?

Trong lớp quá ồn ào không tiện nói chuyện nên Lâm Nguyệt Loan nháy mắt

cho cậu ra ngoài. Minh Nhật Lãng hiểu ý ra theo. Những người khác chẳng

ai để ý, duy chỉ có Bạch Vân Tịnh mím chặt môi nhìn theo hai bóng người

ấy.

Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ra đến rừng trúc, cô mới lên tiếng

giải thích: “Tiêu Tinh Dã đã biết bệnh tình của cậu rồi Minh Nhật Lãng ạ Nhưng không phải là tớ nói đâu, là bác Minh đến trường nói chuyện với

cậu ấy”.

“Bố tớ đến trường à?”. Minh Nhật Lãng ngạc nhiên.

“Uh, mấy hôm đầu cậu bị thương ở nhà, bác ấy đã đêbs”.

Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa nhìn phản ứng của Minh Nhật Lãng, thấy cậu

chau mày khó chịu, cô lền giải thích: “Cậu đừng trách bác Minh, bác cũng vì cậu cả thôi. Nếu bác ấy đã đồng ý cho cậu quay lại trường thì bác sẽ nghĩ cách để cậu được an toàn. Thực ra, Tiêu Tinh Dã biết cũng tốt, cậu thấy chưa, cậu ấy thân thiện với cậu nhiều rồi. Hơn nữa, cậu ấy sẽ

không nói chuyện này với ai đâu. Điểm này cậu yên tâm đi, tớ đảm bảo”.

Minh Nhật Lãng gượng cười. Khi gặp lại Tiêu Tinh Dã cậu chẳng cảm thấy

tự nhiên nữa, có cảm giác bi người ta nhìn xuyên thấu tận đáy.

Vừa về đến nhà, biết bố đang ở phòng khách, cậu vội đi tìm ông ngay. Cậu xộc thẳng vào phòng, ông Minh đang thì thầm điện thoại thấy cậu vào cái vội tắt ngay.

“ A Lãng, có chuyện gì thế?’.

Minh Nhật Lãng không hề nhận thấy cha mình đang hoảng loạn, cậu chỉ để ý đến việc của mình mà vồn vã hỏi: “Bố, sao bố lại nói bệnh của con cho

Tiêu Tinh Dã biết?”.

“ A Lãng, nếu như bố không nói bệnh tình của con cho cậu ấy thì bất cứ

lúc nào cậu ấy cũng có thể xung đột với con. Với tình hình như thế làm

sao bố mẹ yên tâm cho con quay về trường chứ? Để con bị thương một lần

nữa sao?”.

“Thế nhưng, nhưng, điều con không muốn nhất… chính là để Tiêu Tinh Dã

biết. Con thà để cậu ấy ghét con còn hơn là cậu ấy thương hại con”. Minh Nhật Lãng nói càng lúc càng nhỏ, giống như chú chim vừa bị thương xong

đã cất cánh bay.

Ông Hạo Thiên sững lại, ông chưa hề nghĩ đến điều đó, không hề nghĩ lòng tự tôn của con trai mình lại bị tổn thương vì điều đó. Tiêu Tinh Dã quá manh, còn con trai ông quá yếu, điều này rất dễ khiến cậu cảm thấy tự

ti. Vậy mà ông lại làm điều đó, khác nào nói Minh Nhật Lãng yếu đuối để

mong được chung sống hòa bình với Tiêu Tinh Dã, tâm trạng của Minh Nhật

Lãng bây giờ nặng nề như thế… nhìn đôi mày cụp xuống cũng đoán được.

Ông Hạo Thiên vội an ủi cậu con trai: “ A Lãng này, không phải con không bằng Tiêu Tinh Dã đâu, chỉ là những thứ trời ban thì chẳng ai miễn

cưỡng được. Cậu ấy có ưu điểm của cậu ấy, con cũng có ưu điểm riêng của

mình, đừng lấy sở đoản của mình đi đo với sở trường của người ta”.

“Thế nhưng, con thực sự rất ghen tị với Tiêu Tinh Dã bố ạ. Con ghen tị

vì cậu ấy có sức khỏe mà con không có, càng biết mình không thể nào có

được, con càng ghen tị”. Ánh mắt Minh Nhật Lãng phảng phất nét buồn đau

trong đó.

“ A Lãng, con ghen tị với cậu ấy thế con có biết cậu ấy cũng ghen tị với con không? Cậu ấy có thứ con không có thì con cũng có thứ cậu ấy không

có. Con không thể chỉ nhìn thấy những thứ mình mất mà không nhìn thấy

những thứ mình được. A Lãng, con lại đây xem cái này”.

Ông Minh kéo Minh Nhật Lãng đến bên bàn học, bật một link tin tức trên

máy tính cho con xem: “Con nhìn đi, em bé 9 tuổi này cũng mắc bệnh giòn

xương g