
không đánh con”.
“Cậu ta không đánh con thì sao con phải nằm đây chứ?”.
“Cậu ấy không hề cố ý, cậu ấy đâu có biết bệnh tình của con chứ, cậu ấy
coi con như người bình thường nên mới đẩy con một cái mà thôi”.
“Vậy tại sao cậu ấy lại đẩy con?”.
Minh Nhật Lãng sững người. Ngay từ hôm khai giảng cậu đã cảm nhận được ý thù địch từ Tiêu Tinh Dã. Những ngày gần đây cậu cũng biết nguyên nhân
vì Lâm Nguyệt Loan nữa.
“Lần này cậu ta chỉ đẩy con một cái, con đã thành như thế này. Nhỡ hôm
nào đó cậu ta đánh con, thử hỏi cơ thể con chịu được mấy cú đấm của
người ta? A Lãng, con không thể quay lại trường học nữa, con học cùng
với những bạn hung hãn như thế chẳng khác gì con cái nằm trên thớt, ai
chém cũng được”.
“Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nói đâu. Tiêu Tinh Dã không hung hãn, chỉ là cậu ấy hơi nóng tính mà thôi. Thực ra bản chất cậu ấy không xấu, lần trước con đi nhầm xe về nhà, cũng là cậu ấy và Lâm Nguyệt Loan đi tìm
con về”.
Cậu nói một tràng dài nhưng bà Minh chỉ nghe lọt một câu: “Tiêu Tinh Dã là tên cậu đánh con đúng không?”.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, cậu ấy không đánh con!”. Minh Nhật Lãng nổi
cáu nói to mấy tiếng, tư thế di chuyển khiến vết thương đã đau còn đau
hơn nữa. Cậu hít một hơi dài rồi vô thức mím chặt môi dưới.
Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy con mình mím chặt môi là bà biết nó
không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn A Lãng đã như thế này, trong lòng không
vui hoặc cơ thể khó chịu là sẽ mím chặt môi dưới lại. Chỉ cần thông qua
động tác nhỏ này bà đoán được ngay tâm trạng của con mình và tình hình
sức khỏe của cậu. Bây giờ cũng thế, môi cậu mím chặt, cơ thể thì bị cố
định ở một chỗ, tâm trạng khó chịu cũng là một nguyên nhân.
Bà Minh mềm lòng, nói với con bằng giọng dịu dàng: “ A Lãng, không phải
mẹ nói vô lý mà bắt con thôi học, thế nhưng thực sự mẹ không yên tâm để
con đến trường chút nào. Bác sĩ nói lần này chỉ bị rạn xương sườn, nếu
mà gãy xương thì sẽ bị đâm vào nội tạng và ảnh hưởng đến tính mạng”.
Minh Nhật Lãng trong lòng biết rõ không thể một lúc mà thuyết phục mẹ
ngay được, trong lòng càng cuống thì vết thương càng đau, gương mặt
trắng bệch ra mà chẳng nói được lời nào nữa.
“ A Lãng, khó chịu lắm sao con? Uống thuốc nhé, uống xong rồi ngủ, chịu khó dưỡng thương nào”.
Bà Minh lấy thuốc và nước đưa cho con thế nhưng Minh Nhật Lãng ngoảnh đầu sang một bên, môi mím chặt ra điều dỗi không uống.
“ A Lãng, dù con có dỗi mẹ thì cũng không nên hành hạ sức khỏe mình thế
chứ. Uống thuốc là tốt cho con, lẽ nào con không muốn bản thân mình khỏe lên sao?”.
“Con khỏe để làm gì? Khỏe rồi lại nhốt mình trong phòng, chẳng được đi
đến đâu”. Giọng Minh Nhật Lãng chưa đầy niềm bi thương và đau xót, những lời ấy đâu có thuộc về tuổi của cậu cơ chứ.
Bà Minh sững người không biết nên phản bác lại con thế nào. Hai mẹ con
cứ ngồi khựng lại như thế cho đến khi ông Hạo Thiên đẩy cửa bước vào.
Bà Minh thầy chồng vào liền quay ra “tố cáo” con: “Đấy ông xem con trai
ông kìa, tôi nói mấy câu muốn nó thôi học, thế mà nó không chịu uống
thuốc nữa. Nó đang tự giày vò bản thân mình hay mẹ nó nữa không biết”.
Ông Minh nghe vợ nói thế liền ân cần đi sang bên kia giường ngồi xuống
đó. Nhìn gương mặt thanh tú của con với đôi mày rậm. Ông nhẹ nhàng gạt
mấy sợi tóc lòa xòa trên trán con, ông cười và nói: “ A Lãng, con mau
uống thuốc đi, phải chăm cho khỏe mới có thể về trường học được chứ!”.
Đôi lông mày cậu dựng lên, đôi mắt xanh trong vắt sáng lên như có viên
kim cương lấp lánh bên trong, cậu sung sướng nói: “Cảm ơn bố”.
“Hạo Thiên, anh…”. Bà Minh giận quá không nói được gì nữa, Minh Nhật
Lãng quay đầu lại, sung sướng như một đứa trẻ giơ ngón tay thể hiện sự
chiến thắng với người mẹ. Bà không biết nói gì nữa, vì cậu bây giờ dường như lại có sức sống trở lại rồi.
Ông Minh đứng dậy lấy thuốc và nước từ tay vợ và cho con uống, sau đó dỗ cậu ngủ. Tâm trạng đã thoải mái trở lại, uống thuốc xong Minh Nhật Lãng đã chìm vào giấc ngủ. Hai người nhìn con ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ra
khỏi phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại, bà Minh đã cằn nhằn: “Hạo Thiên, em phát hiện thấy càng ngày anh càng chiều con đấy!”.
“Như thế không tốt sao? Em không thích thế sao?”. Ông Minh hơi sững lại rồi nhìn vợ cười.
“Không phải là không tốt, anh yêu con như thế sao em lại không thích
được chứ. Chẳng qua là chuyện để con quay lại trường, anh không nên đồng ý con”.
“Hinh Dật, con nó lớn rồi, cũng phải có thế giới thuộc về nó. Chúng ta không thể nhốt con ở nhà cả đời được”.
“Em biết, thế nhưng ở trường xảy ra truyện như thế em sợ sẽ tái diễn
nữa. Anh cũng biết vì sao mà con bị thương rồi. Cái cậu tên Tiêu Tinh Dã ấy lại động thủ với con nữa thì làm thế nào?”.
Sau khi về nhà bà Minh gọi bác Hồng đến hỏi chuyện. Bác Hồng đâu dám
nghe lời cậu chủ nhỏ “không được nói gì với mẹ” chứ, có chuyện gì cũng
kể ra hết. Vợ chồng ông bà Minh nghe xong mới biết con trai mình đã
thích cô bé Lâm Nguyệt Loan được một thời gian rồi, mà cô bé này lại
thân với cậu học sinh khác.
“Em yên tâm đi, anh đã hứa để con đi học trở lại thì