
cậu đã lên tiếng càng khiến Tiêu Tinh Dã giận sôi thêm: “Cậu nói cái gì, cậu kéo cô ấy lên xe, cậu dựa vào
cái gì mà kéo cô ấy lên xe?”.
Lâm Nguyệt Loan thấy chuyện không ổn liền vội ngăn lại: “Tiêu Tinh Dã, cậu làm cái gì thế hả?”.
“Cậu ta tự nhiên kéo cậu lên xe, tớ phải thay cậu xả giận mới được”. nố
rồi Tiêu Tinh Dã chuẩn bị nắm đấm bước đến, cậu ta chắc chắn đến 200% sẽ đấm vào mặt Minh đại thiếu gia ẻo lả kia.
Lâm Nguyệt Loan thét lên: “Tiêu Tinh Dã, cậu đừng có làm bừa, Minh Nhật Lãng cậu mau về đi, cậu về trước đi”.
Nói chuyện đùa gì ở đây, Minh Nhật Lãng sao đỡ được cú đấm của Tiêu Tinh Dã chứ. Cho dù là người xương cốt bình thường, thì cũng không đỡ được
mấy cú đấm của Tiêu Tinh Dã. Bác Hồng ngồi trong xe quan sát động tĩnh
nãy giờ cũng vội vàng bước ra ngoài. Cậu thanh niên cao to này hình như
muốn động chân tay với cậu chủ, sao được chứ? Cho dù bằng giá nào bác
cũng phải bảo vệ bằng được cậu chủ nhỏ của mình.
“Ê, cậu học sinh kia, đừng làm bừa. Cậu chủ, mau lên xe”.
Minh Nhật Lãng chỉ còn cách lùi lại phía sau, thế nhưng cậu vẫn chưa muốn lên xe: “Bác Hồng, bác vào xe đi”.
Bác Hồng giật mình khựng lại nhưng bị ánh mắt cậu chủ nhìn qua một cái,
chẳng còn cách nào khác bác đành vào xe. Đợi bác Hồng vào xe rồi Minh
Nhật Lãng mới tiếp tục nói: “Tiêu Tinh Dã, cậu dựa vào cái gì mà nổi
nóng với tớ? Tớ kéo bạn ấy lên xe là chuyện giữa tớ và bạn ấy, có liên
quan gì đến cậu chứ?”.
Một người từ trước đến giờ luôn nhẫn nhịn như Minh Nhật Lãng đột nhiên
hôm nay lại nổi dậy. Cậu không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa. Ban
chiều ở dãy phòng học là Tiêu Tinh Dã gọi cậu lại, sau đó đến lượt
Nguyệt Loan nói chuyện từ chối đi chơi ngày chủ nhật. Không cần nói cũng biết đó là chủ ý của Tiêu Tinh Dã.
“Đương nhiên là có liên quan đế tớ rồi, cô ấy… là bạn tốt nhất của tớ, cô ấy bị người khác bắt nạt thì tớ sẽ ra mặt thay cô ấy”.
“Tớ không bắt nạt cô ấy”.
“Đúng đúng đúng, Minh Nhật Lãng đâu có bắt nạt tớ”. Lâm Nguyệt Loan nói thêm.
“Vậy cậu ta lôi cậu lên xe làm cái gì chứ!”.
“Cậu ấy… chỉ là muốn đưa tớ về nhà”.
Không thể nói chuyện đến phòng khám với cậu ấy được, Minh Nhật Lãng đã
dặn rõ ràng là: Những chuyện liên quan đến bệnh tình của tớ, hi vọng cậu không nói với ai cả.
Cô đã trịnh trọng tuyên bố: Tuyệt đối giữ lời hứa.
“Đưa cậu về nhà? Cái xe này chẳng phải tốc độ nhanh lắm sao, sao đi gì mà lâu thế?”.
Lâm Nguyệt Loan bị hỏi bất ngờ không biết phải trả lời thế nào. Minh
Nhật Lãng thấy thế liền đáp: “Trên đường bọn tớ có đi uống nước”.
“Đúng đúng đúng, bọn tớ đi uống nước”.
Lâm Nguyệt Loan nói xong mới cảm thấy câu trả lời này không thể khiến
Tiêu Tinh Dã vừa ý được. Từ trước đến giờ cậu ấy và Minh Nhật Lãng không hòa hợp với nhau, quan hệ như nước với lửa không thể dung hòa. Lần này
cô bỏ mặc Tiêu Tinh Dã ở lại và “đi uống nước” với Nhật Lãng, đảm bảo
Tiêu Tinh Dã sẽ tức điên lên.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Tinh Dã trầm lại và cười nhạt: “Hóa ra là thế,
cậu ngồi xe ô tô đi uống nước. Lâm Nguyệt Loan, cậu chỉ nghĩ đến việc
hưởng thụ hèn chi quên mất là tớ đang đứng đợi cậu”.
Lâm Nguyệt Loan vội vàng nói: “Tiêu Tinh Dã, không phải thế đâu…”.
Tiêu Tinh Dã mặc kệ cô, cậu quay xe lại, chốc sau đã không thấy bóng người.
Nhìn theo bóng Tiêu Tinh Dã mất hút trong màn đêm, cả Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều im lặng không nói gì. Hồi lâu sau Lâm Nguyệt Loan
mới lên tiếng: “Cậu về đi Minh Nhật Lãng, cũng không còn sớm đâu”.
“Cậu lên gác trước đi”.
“oh, tạm biệt”.
“Tạm biệt”.
Lâm Nguyệt Loan buồn bã lên gác, Nhật Lãng đứng đó một lát rồi quay về xe.
Bác Hồng len lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không nói một lời nào mà
cứ thế lái xe thẳng về biệt thự nhà họ Minh. Theo thói quen, gần đến
cổng Minh Nhật Lãng im lặng suốt buổi lúc này mới lên tiếng: “Bác Hồng,
chuyện hôm nay không được nói với mẹ cháu”.
Bác Hồng tuy đồng ý nhưng trong lòng cảm thấy rất bất an. Chuyện của cậu chủ với cô cậu học sinh kia xem ra không “thái bình” cho lắm. Nhỡ may
có chuyện gì xảy ra thì bà chủ không để yên. Bữa cơm tối, bà Minh hỏi con sao hôm nay về muộn. Nhật Lãng đáp: “Con đến chỗ bác sĩ Thành”.
“Sao thế, con không khỏe à?”, bà Minh buông đũa vội vàng hỏi, ông Minh đang gắp thức ăn cũng khựng ngay tay lại.
“Không sao ạ”. Minh Nhật Lãng hồi hộp nói: “Mấy bạn lớp con định cuối
tuần đi dã ngoại. Con muốn đi hỏi bác sĩ Thành xem con có tham gia được
hoạt động này không thôi ạ”.
Hai vợ chồng ông Minh nghe thấy thế mới thở phào, gương mặt giãn ra.
Thế nhưng bà Minh lại không yên tâm: “Đi dã ngoại à? Có leo núi không? Leo núi thì phải cẩn thận”.
“Không leo núi đâu ạ, là đến hồ Phương Trạch ngắm chim. Con nghe nói đó là thiên đường của chim đấy ạ”.
“Vậy thì đi được, có điều đường cũng xa đấy. Lớp con đi mấy người để bố bố trí xe cho con”. Ông Minh nói.
“Con cảm ơn bố, chắc là 7, 8 bạn ạ!”.
“Ừ, để bác Hồng đưa con đi, bố sẽ bố trí hai chiếc xe của công ty nữa, mấy đứa chơi cho vui”. Ông Minh vui vẻ vỗ vỗ vai con.
Bà Minh cũng mỉm cười gật đầu. nụ cười của bà sáng và tươi tắn như ánh đè