
y ơi, em cũng đi”.
“Em nữa, em cũng đi”.
Cả lớp tranh nhau xin đi, mà phần lớn là con gái, đương nhiên là vì Minh Nhật Lãng. Đúng là say vì người chứ không vì rượu. Có người thở dài
nói: “Vươn mình một cái, mây xanh kéo đến, đúng là sức hút của hoàng
tử”.
Tiêu Tinh Dã lừ mắt nhìn Minh Nhật Lãng, tuy không nói gì nhưng cậu lại bĩu môi.
Tất cả học sinh nữ trong lớp đều theo Minh Nhật Lãng tới thư viện. Cảnh
tượng này cũng phải khiến mấy thầy cô phụ trách nhìn mà phát sợ. Đống
sách cao bằng tường làm cả tuần chưa vơi được một phần tư thế mà Minh
Nhật Lãng dẫn dầu các bạn nữ chỉ làm một lúc đã vơi đi một nửa, thầy chủ nhiệm thư viện cười vô cùng sung sướng.
Hôm sau là thứ bảy, là ngày nghỉ. Lâm Nguyệt Loan vẫn đến thư viện như
thường, cô đã mượn chìa khóa của giáo viên phụ trách. Đằng nào thì ở nhà cũng không có việc gì làm nên cô muốn đến thư viện làm cho xong chỗ
sách còn lại.
Cô giáo Khương thấy thế liền khen Nguyệt Loan hết lời: “Bây giờ học sinh vừa có trách nhiệm lại không ham chơi như em hiếm lắm, thực sự lâu lắm
rồi cô không thấy ai như em cả”.
Lâm Nguyệt Loan nhờ bác bảo vệ mở cửa thư viện trước rồi mới lên phòng
sách cũ trên tầng bốn. Một mình cô ngồi giữa đống sách ngổn ngang. Sau
khi dán xong một đống sách thì bất chợt có người mở cửa vào. Cô giật
mình quay lại nhìn thấy Minh Nhật Lãng đang đứng ngoài cửa. Gương mặt
cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Hai cả đồng thanh kêu lên:
“Lâm Nguyệt Loan, sao cậu lại ở đây?”.
“Minh Nhật Lãng, sao cậu lại ở đây?”.
Minh Nhật Lãng mượn chìa khóa của thầy chủ nhiệm thư viện. Lúc đưa chìa
khóa cho cậu, thầy còn hỏi: “Ngày nghỉ mà em cũng đến trường, không đi
đâu chơi sao?”.
Cậu chỉ cười và đáp: “Em không muốn đi, đến trường xếp sách cũng được
rồi, trước đây em dán nhiều sách lắm tay nghề em khá lắm đấy!”.
Sở dĩ Minh Nhật Lãng muốn đến trường, thứ nhất là vì cậu không muốn ở
nhà, thứ hai là phòng sửa sách đã chạm vào ký ức xa xôi mà cậu đã chôn
chặt tận đáy lòng. Bất giác cậu nghĩ lại ngày xưa và muốn một mình đến
nơi đây. Không ngờ Lâm Nguyệt Loan cũng có mặt.
“Cậu cũng có chìa khóa à? Cậu mượn của ai thế?”. Lâm Nguyệt Loan thắc mắc khi thấy chùm chìa khóa trong tay cậu.
“Tớ mượn của thầy chủ nhiệm thư viện.
“Tớ thì mượn của cô Khương”. Ngập ngừng một hồi cô mới cười và nói tiếp: “Không ngờ ngày nghỉ mà cậu cũng đến trường dán sách, không đi đâu chơi à?”.
Không hẹn mà gặp, câu hỏi của Nguyệt Loan không khác câu hỏi của thầy
chủ nhiệm là mấy. Xem ra, trong ấn tượng của mọi người thì có lẽ cậu có
nhiều nơi để vui chơi thật. Minh Nhật Lãng cười trừ, có ai biết rằng các hoạt động cậu có thể tham gia vô cùng hữu hạn.
Cậu miễn cưỡng đáp: “Thực ra… tớ không có nhiều nơi để đi chơi đâu”.
Giọng nói của Minh Nhật Lãng có chút gì đó trầm buồn khiến Lâm Nguyệt
Loan vừa nghe đã sững người. Cô ngạc nhiên nhìn Minh Nhật Lãng. Hôm nay
cậu không mặc đồng phục mà mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng được may
rất tinh tế, nhìn kiểu dáng cũng toát lên vẻ quý phái, và sang trọng mà
không phô trương. Gia thế xuất sắc, dung mạo khí chất như hoàng tử, nhìn kiểu gì cậu ấy cũng rất có phong cách. Thế nhưng… cậu ấy luôn rầu rĩ,
tại sao thế? Xem ra đằng sau sự giàu có, cơm ngon áo đẹp còn có những
điều thầm kín mà người ngoài không thể biết. Đúng là nhà nào cũng có
những điều khó nói!
Đơn giản thôi, không cần phức tạp làm gì. Ninh Nhật Lãng khác với Tiêu
Tinh Dã, cậu một người đến từ thế giới khác. Cậu và cô không có nhiều
điểm tương đồng. Lâm Nguyệt Loan chỉ cười nhẹ nhàng và nói: “Tớ cũng
chẳng có nơi nào đi chơi cả nên đến trường dán sách. Nào, chúng ta cùng
làm việc đi, để xem hôm nay có dán hết chỗ sách này không?”.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính, rọi sáng cả căn phòng. Hai đôi tay thoăn thoắt dán keo không nghỉ.
Đôi tay Lâm Nguyệt Loan nhanh nhẹn như chú bướm đang tung cánh bay lượn. Minh Nhật Lãng cứ nhìn đôi tay ấy nhanh nhẹn dán keo sửa lại lại từng
trang sách. Bất giác, cậu nhớ lại hình ảnh cây hòe non được cô “nối
xương”. Đôi tay này tuy nhỏ nhắn nhưng lại có một sức mạnh nâng giữ vô
cùng ấm áp. Theo đôi tay nhìn ngược lên phía trên là chiếc váy liền thân màu hồng nhạt, hai bím tóc được buộc bằng dây thun màu hồng cứ lúc lắc
trước ngực. Đôi mắt đẹp, vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng cuốn hút, cô giống như
một bông sen mới nở trong những ngày hè oi ả.
Ánh mắt Minh Nhật Lãng khẽ dừng lại khi thấy sợi dây buộc tóc màu hồng.
Sợi dây thun hồng ở hai đầu có hai quả cầu thủy tinh nho nhỏ. Sợi dây
thun vòng qua bím tóc, hai quả cầu thủy tinh cùng chụm lại một chỗ. Vừa
đáng yêu vừa tinh tế. Chỉ cần nhìn một cái là Minh Nhật Lãng nhận ra sợi dây màu hồng này và sợi dây màu xanh lần trước là cùng một đôi.
Minh Nhật Lãng để ý đến cô mà không biết cô cũng đang thầm nhìn cậu. Hôm qua đông người nên cô không để ý thấy Minh Nhật Lãng dán sách lại thuần thục đến thế. Nhìn từng chồng sách chất cao như núi đang ngày càng thấp dần, cô không kiềm chế được liền thốt lên: “Minh Nhật Lãng, cậu dán
sách giỏi thật. Cuốn nào cuốn ấy k