XtGem Forum catalog
Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324083

Bình chọn: 8.00/10/408 lượt.

Cậu Thiếu niên đưa cô gái về đã đi được một đoạn xa, cô gái cũng đã lên

gác. Một lát sau căn phòng trên tầng bốn sáng đèn, chắc là phòng của cô

gái đó. Minh Nhật Lãng trầm ngâm nhìn qua cửa sổ, gương mặt trầm buồn.

Bác Hồng cũng im lặng không lên tiếng, một hồi lâu bác đành nhắc nhở:

“Cậu chủ, không còn sớm nữa. Chúng ta về thôi nếu không bà chủ sẽ lo

lắng”.

Minh Nhật Lãng quay đầu lại đáp: “Vâng, về thôi”.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên con đường rộng rãi, khi sắp vào cổng nhà

họ Minh, Minh Nhật Lãng đột nhiên lên tiếng: “Bác Hồng, chuyện hôm nay

không được nói với mẹ cháu”.

Minh Nhật Lãng từ nhỏ được giáo dục rất tốt, người nhà, người ở lớn nhỏ

trên dưới cậu đều rất lễ phép, tuyệt đối chưa bao giờ cậu lên giọng quát mắng, chỉ đạo. Đây là lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu ra lệnh nói với

bác Hồng. Bác Hồng nghe xong sững lại một hồi rồi vội vàng cung kính đáp lại: “Vâng, thưa cậu chủ”.

Sáng hôm sau khi đến lớp, Tiêu Tinh Dã phát hiện trong ngăn bàn mình có

một quả táo vừa to vừa đỏ. Cầm quả táo trên tay mà gương mặt cậu thay

đổi không biết bao nhiêu biểu cảm, nụ cười vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

Lâm Nguyệt Loan quay đầu lại nhìn cậu, trên tay là một cuốn sách rất

dày, sắc mặt tuy nghiêm túc nhưng trong mắt lại hàm chứa nụ cười: “Tiêu

Tinh Dã, thầy Châu có lệnh, ngữ văn cơ bản của cậu quá kém, từ hôm nay

tớ sẽ kèm môn ngữ văn cho cậu”.

“Kèm bằng cách nào?”.

“Điền thơ vào câu của cậu quá kém, vì thế nhiệm vụ cấp thiết là cậu phải học thuộc thơ”. Lâm Nguyệt Loan đưa tập thơ dày cộp trong tay cho cậu

và chỉ: “Chúng ta bắt đầu từ phần khó nhất, cầm lấy cái này đi, sau này

có nó thì việc học của cậu sẽ dễ dàng hơn”.

Tiêu Tinh Dã cúi đầu nhìn một lúc rồi hét toáng lên: “ “Khổng tước đông

nam phi”(13), cậu đùa à, cậu bắt tớ học thuộc cái này á, đây là bài thơ

dài nhất trong lịch sử, mấy trăm câu liền đấy, tớ không học!”.

Lâm Nguyệt Loan cười híp cả mắt: “Dọa cậu thôi, tớ cũng có học thuộc hết cái này đâu. Chỉ nhớ được một số câu thôi”.

Sắc mặt Tiêu Tinh Dã giãn ra, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Lần sau đừng lấy

cái này ra dọa tớ nữa, tớ sợ cái này nhất đấy. Dọa tớ là cậu phải chịu

trách nhiệm”.

“Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, cùng lắm là ngày ba bữa cơm chứ

gì”. Lâm Nguyệt Loan nói đơn giản như nuôi gà nuôi vịt vậy.

“Được được, đằng nào tớ cũng không ăn nhiều đâu, một bữa một cân gạo,

hai cái đùi gà, ba con cá, bốn cân tôm, năm cái lạp xường…”.

Tiêu Tinh Dã còn chưa nói xong Lâm Nguyệt Loan đã cầm cuốn sách đập vào

đầu cậu một cái: “Ăn nhiều thế, tốn cơm tốn gạo, đánh chết đi cho xong”.

Tiêu Tinh Dã vừa né vừa cười: “Có nhầm không thế hả, tớ là nhân tài thể

thao đấy, đánh chết tớ là tổn thất lớn cho quốc gia đấy, biết không?”.

Thấy hai người cười đùa vui vẻ thế Tần Quảng Phong ở phía sau cũng cười

theo: “Ai da, nước đóng băng cuối cùng cũng tan rồi. Có tập thơ các thời đại thì “tứ khốc toàn thư” bị quản lý cấp cao rồi”.

Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan cùng hét lên: “Lắm mồm”.

Đứng bên khung cảnh ồn ào ấy, Minh Nhật Lãng chỉ cúi đầu nhìn những con

sô đang nhảy múa trước mắt, đôi mày khẽ chau lại, lẽ nào gặp bài toán

khó khiến cậu vất vả vậy sao.

Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan làm lành với nhau. Cả hai cùng im lặng,

không ai nhắc đến chuyện hôm cậu đưa cô về nhà cả. Lâm Nguyệt Loan vẫn

thường xuyên nhắc lại câu nói cũ: “Biết là cậu không thích người có tiền nhưng nhà MInh Nhật Lãng có tiền không phải là lý do mà cậu ghét người

ta đấy chứ?”.

Lần này Tiêu Tinh Dã không nổi xung lên nữa mà chỉ chu miệng nói: “Không chỉ vì cậu ta là con nhà giàu mà còn vì tớ không quen nhìn dáng vẻ công tử bột ẻo lả của cậu ta nữa”.

Lâm Nguyệt Loan cười lớn: “Cậu đang nói Minh Nhật Lãng đấy sao? Sao lại

nói người ta như thế chứ? Minh Nhật Lãng là một người nho nhã, vào miệng cậu lại thành công tử ẻo lả”.

Tiêu Tinh Dã liền phản bác: “Cậu ta đúng là công tử bột ẻo lả như đàn bà còn gì! Tớ nhìn ngứa mắt. Đi đường thì chậm như sợ dẫm chết kiến, không biết đùa cũng không biết nhảy, một chút chí khí nam nhi cũng không có”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu cười nói: “Thế theo cậu thì tất cả con trai đều phải giống cậu, mạnh mẽ như rồng như hổ mới là nam tử hán à?”.

“Đương nhiên rồi, nếu không thì ai coi là con trai. Bộ dạng ẻo lả của cậu ta nên làm con gái thì hợp hơn”.

Lâm Nguyệt Loan chán không muốn đôi co với cậu ta nữa, cô chỉ nói thêm:

“Nếu cậu cảm thấy mình là nam tử hán vậy thì đừng động tí là tính toán

kì kèo với Minh Nhật Lãng nữa. Thể hiện tí khí chất nam nhi đi chứ, sao

cứ làm khó người ta thế?”.

Chiêu này lợi hại thật, Tiêu Tinh Dã bị những lời nói của chính mình hạ

gục, từ đó không có ý thù địch không động tí là nổi xung với Minh Nhật

Lãng nữa.

Học sinh lớp 10(3) bắt đầu truyền tin rằng Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt

Loan là một đôi. Lâm Nguyệt Loan thường kèm Tiêu Tinh Dã học bài, còn

Tiêu Tinh Dã thường chở Lâm Nguyệt Loan về nhà. Tin đồn đến tai thầy

Châu Tịnh Bang, thầy quyết định gọi hai người lên phòng giáo viên nói

chuyện.

Hai người mặt đỏ bừng và ra sức phủ nhận. Cá