
hồ tốc độ đã chậm lại. Xét cho cùng
vẫn là do thể lực, cơ thể cậu vốn yếu bẩm sinh nên không có lực để bơi
tiếp. Nhưng Minh Nhật Lãng không chịu thua trận ở đây, cậu vẫn tiếp tục
bơi.
Bà Minh thấy vậy không yên tâm chút nào, bà nghiêng mình ra ngoài ban
công và gọi lớn: “A Lãng, đừng cố nữa, không bơi được nữa thì nghỉ ngơi
đi con”.
Không rõ là Minh Nhật Lãng không nghe thấy hay là do tuổi trẻ cứng đầu
không chấp nhận thua cuộc mà hai tay vẫn cố gắng rẽ nước. Nhưng chẳng
bơi được bao xa cả người cậu đã chìm xuống nước, dưới làn nước trong
suốt là hình ảnh cậu đang giằng co, giãy giụa.
Bà Minh giật mình liền chạy ngay xuống dưới, vừa chạy vừa hốt hoảng la lên: “Mau, mau cho người xuống hồ, A Lãng chết đuối rồi”.
Quản gia Vương Thái đang chỉ đạo người hầu chuẩn bị bữa tối, ông Minh
Hạo Thiên cũng vừa đi làm về, vừa bước vào nhà, và đang cởi cái áo. Nghe tiếng bà Minh hét lên như thế, tất cả sững lại không biết làm thế nào,
chỉ có ông Minh Hạo Thiên phản ứng nhanh liền quăng áo khoác và chạy vội ra vườn. Nhanh đến mức mọi người phải sững sờ. Chẳng ai tin đó là tổng
giám đốc Minh đạo mạo, điềm tĩnh trong giới tài chính. Mấy người hầu
biết bơi cũng vội chạy theo ông ra vườn.
Ông Minh lao ngay xuống hồ và nhanh chóng đưa Minh Nhật Lãng lên trên
mặt nước. Đám người hầu cùng xúm lại đưa cậu lên bờ. Bà Minh và các cô
hầu đứng bên bờ, gương mặt bà Minh trắng bệch, bà ôm chặt cậu vào lòng
và thút thít: “A Lãng, A Lãng, con có sao không?”.
“Mẹ… con không sao… chỉ là chân… bị chuột rút”. Minh Nhật Lãng đau đớn chau mày lại.
Đang bơi thì ống chân bị chuột rút, cậu nhanh chóng nín thở để bắp chân
được thả lỏng trong nước, nhưng không hóa giải được, cơ thể lúc đó cứ
ngoi lên mặt nước để thở, càng khiến chân bị rút mạnh hơn. Ngay sau
khibị chìm xuống lần nữa thì cơ thể đã không còn sức để nổi lên mặt nước nữa. Cũng may ông Minh Hạo Thiên đến kịp.
“Chuột rút ở chỗ nào? Để bố xoa cho con”.
Toàn thân ông Minh ướt nhẹp vừa lóp ngóp từ dưới hồ lên đã vội vàng hỏi
han con trai. Ông để cậu nằm trên đất, từ từ duỗi chân ra, kéo thẳng dần dần, rồi nhẹ nhàng xoa bóp phần bắp chân mấy phút, cơn chuột rút đã dần dần tan đi.
“A Lãng, con ngâm mình trong nước bao lâu thế? Không phải bố đã nói với
con không được ngâm mình quá lâu sao, ngâm lâu sẽ bị chuột rút”.
Bà Minh ngồi cạnh nói thêm: “Không hẳn là do ngâm quá lâu, ban nãy con
nó bơi quá nhanh, không bơi được nữa cũng không chịu ngừng, kết quả mới
xảy ra chuyện đấy”.
“A Lãng, khi mệt mỏi không được tiếp tục bơi nữa, như thế rất dễ bị chuột rút”.
“Bố, sau này con không thế nữa”.
“A Lãng, đang bình thường sao tự nhiên con lại bơi nhanh như thi thố với ai đó thế? Vừa giày vò bản thân vừa giày vò bố mẹ, thực sự khiến mẹ sợ
hãi”.
Minh Nhật Lãng cúi đầu biết lỗi: “Bố, mẹ, con xin lỗi”.
“A Lãng, lần sau không được thế nữa, nhất định phải chú ý đó. Được rồi, bây giờ con về phòng thay quần áo đi”.
Chuyện kinh động này cũng may không nguy hiểm, mọi người cũng tản đi làm việc của mình. Minh Nhật Lãng về phòng thay quần áo và chuẩn bị xuống
dùng bữa tối, khi đi qua ban công tầng hai cậu giật mình dừng lại. Cậu
nhìn xuống hồ nước xanh bên dưới trong đầu tưởng tượng ra một hình ảnh
khác đang bơi nhanh như rồng lượn dưới nước. Trong lòng bất chợt cảm
thấy vô cùng buồn bã….
Trong kho sách cũ của thư viện có quá nhiều sách đã cũ và rách nát. Một
đống cao bằng tường xếp trong góc phòng, trên chiếc bàn dài có rất nhiều băng dính, keo dán, giấy bóng. Cô giáo phụ trách sau khi giảng giải
cách làm cho các học sinh được cử đến từ nhiều lớp đã rời khỏi để các
bạn tự làm.
Đây là một công việc thực sự rất vô vị và nhạt nhẽo, ngồi gỡ từng trang
sách rách, bong ra rồi dán lại, nó đòi hỏi sự kiên nhẫn. Làm được vài
ngày học sinh các lớp đều tìm cớ thoái thác, cuối cùng chỉ còn lại mỗi
mình Lâm Nguyệt Loan. Cô vẫn chăm chỉ, cần mẫn làm công việc mà người
khác cảm thấy vô vị và nhạt nhẽo này.
Buổi chiều thứ sáu có hai tiết tự học. Cũng chẳng có việc gì nên Lâm
Nguyệt Loan đã xin phép thầy Châu cho cô đến thư viện sửa sách. Nhân
tiện thầy Châu liền hỏi cả lớp: “Có bạn nào muốn đi làm giúp Lâm Nguyệt
Loan không?”.
Cả lớp cười nghiêng ngả rồi hỏi lại:
“Thầy ơi dán một cuốn sách được bao nhiêu tiền ạ?”.
“Tính tiền theo ngày hay tính theo tuần ạ?”.
“Hôm nay em không mang cơm, hay là em đi dán sách thì nhà trường mời em một bữa nhé!”.
…..
Thầy Châu vừa tức vừa buồn cười: “Các em đúng là tiểu nhân chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt”.
Các học sinh bên dưới càng ồn ào hơn:
“Đúng thế mà thầy, chúng em là tiểu nhân, bởi vì chúng em chưa hoàn toàn trưởng thành mà”.
“Thầy ơi, bây giờ không nói chữ lợi thì nói cái gì chứ? Nói tình cảm chắc?”.
“Thầy ơi, em muốn nói chuyện tình cảm với trường, thầy bảo nhà trường đừng thu học phí của em đi”.
Đủ mọi âm thanh hỗn loạn vang lên, đột nhiên Minh Nhật Lãng lên tiếng: “Thưa thầy, nếu còn thiếu người thì em xin đi ạ!”.
Giọng của cậu tuy không lớn nhưng đủ khiến cho tất cả im bặt. Sau giây phút im lặng lại rào rào lên:
“Thầ