
on nằm yên
bất động dưới nền nhà, trái tim ông đau quặn thắt như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực.
Bà Minh hất tung đôi dép lê trong chân, khuôn mặt nhòa nước mắt theo
chồng xuống dưới nhà. Khi ông định đến gần con thì bà đẩy mạnh ông ra
ngoài. Bà cúi xuông ôm lấy con, gương mặt cậu đã không còn hột máu, khi
mẹ ôm lên tay, trong cổ họng cậu vẫn thốt ra những âm thanh đau đớn.
“A Lãng, con sao thế? Con đau ở đâu?”.
A Lãng hấp háy mắt, cậu mơ hồ nhìn người mẹ đang ôm lấy mình, ánh mắt
như ngưng đọng lại. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Môi cậu mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nhưng cậu chưa kịp nói gì thì có một hàng máu
tươi rỉ ra từ khóe môi, chảy dài trên đôi má.
Đây là hiện tượng bị nội thương, ông Minh khẽ run người khi nhìn thấy dòng máu ấy.
“A Lãng”, bà Minh giật mình thảng thốt: “Xe cấp cứu… mau gọi xe cấp cứu”.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị kinh động, bác Vương vội vàng gọi xe cấp cứu ở bệnh viện gần nhất rồi gọi ngay cho bác sĩ Thành.
Ông Minh cố sức bình tĩnh nói với vợ: “Hinh Dật, em mau bỏ A Lãng xuống. Con ngã như thế này chắc chắn bị gãy xương nhiều chỗ. Chúng ta để con
nằm xuống không nên chạm vào những chỗ bị thương của con”.
Ông nói có lý nên bà Minh cẩn thận đặt con nằm thẳng xuống đất. Bà cũng nằm xuống theo con, lót cánh tay mình thay gối.
Ánh mắt Minh Nhật Lãng luôn dõi nhìn mẹ, đôi môi mấp máy, run rẩy. Cậu
thực sự muốn nói điều gì đó với mẹ nhưng quá yếu ớt, không còn sức để
thốt ra lời nào.
“A Lãng, con ngoan của mẹ. Con không cần nói gì cả, mẹ hiểu hết. Hãy tin mẹ, đây không phải lỗi của con. Tuyệt đối không phải lỗi của con”. Nước mắt bà Minh cũng rơi lã chã trên hai má con.
Ông Minh cũng run rẩy quỳ xuống cạnh con và nói: “Đúng, A Lãng, tất cả đều là lỗi của bố. Là bố sai, là bố không tốt”.
Minh Nhật Lãng mơ hồ không nghe thấy gì, cậu chỉ nhìn thấy mẹ mình đang
rơi nước mắt, giọt nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, ánh mắt cậu càng
lúc càng phân tán.
Nước mắt bà Minh tuôn chảy như dòng suối, bà vừa lau vết máu trên miệng
cho con, vừa gào thét không ngừng: “Bác sĩ đâu? Xe cứu thương đâu? Tại
sao còn chưa đến?”.
Đôi mắt Minh Nhật Lãng mờ dần, mờ dần. Ánh mắt cuối cùng cậu nhìn về
phía tràng kỷ trong phòng khách, trong chiếc lọ hoa thủy tinh là đóa
hồng vô cùng rực rỡ.
Bên ngoài cửa sổ vệt sáng mỏng manh đã tan biến từ bao giờ. Mặt trời vẫn chưa lên cao, bầu trời xanh trong đã chuyển sang màu xám xịt, hôm nay
lại là một ngày âm u.
Hôm nay Lâm Nguyệt Loan cũng dậy rất sớm.
Trước giờ cô luôn như thế, trong lòng canh cánh việc gì đó là ngủ không
ngon. Hôm nay là ngày sinh nhật của Minh Nhật Lãng, vừa mở mắt ra cô đã
thấy ráng vàng mỏng manh nhô cao trên cửa sổ. Cô nghĩ hôm nay nhất định
sẽ là ngày nắng vàng rực rỡ. Cô mỉm cười ngồi ngắm chiếc áo len đặt ở
đầu giường, giở ra giở vào, sau đó cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Theo thói quen rửa mặt xong cô luôn uống một cốc nước ấm. Cô nâng chiếc
cốc thô ráp trên tay và cẩn thận nhấp từng ngụm một. Rõ ràng chỉ là nước sôi không mùi không vị vậy mà cô lại cảm thấy vị ngọt đọng lại nơi đầu
lưỡi.
Uống xong nước cô rửa chiếc cốc một lượt rồi lau sạch sẽ. Đặt chiếc cốc
trên bàn giữa phòng khách cô vào phòng ngủ thay quần áo và tết tóc.
Mái tóc đen nhánh được vắt sang bên phải, chia làm ba phần, cô cẩn thận
tết thành một bím tóc hình kẹo xoắn xinh đẹp… Minh Nhật Lãng thích nhất
là bím tóc này.
Bất chợt cô nghe thấy âm thanh từ phòng khách vọng lại, là tiếng gì thế?
Lâm Nguyệt Loan cầm bím tóc tết dở chạy ra ngoài, cô chững lại. Cô đã
đặt chiếc cốc ngay ngắn trên bàn vậy mà không hiểu sao nó lại rơi từ
trên bàn xuống vỡ vụn.
Hai tay cô buông thõng xuống, bím tóc tự nhiên bung ra. Lâm Nguyệt Loan
lững thững lại bên chiếc cốc vỡ rồi ngồi xuống. Cô muốn nhặt lên nhưng
không biết phải nhặt thế nào. Nó đã vỡ vụn như thế này rồi, không biết
nhặt làm sao nữa.
Đang lành lặn như thế sao nó lại rơi vỡ được chứ? Rõ ràng đặt nó ở giữa
bàn rồi, chẳng có ai chạm vào làm sao mà rơi xuống dưới được?
Bất giác cô linh cảm có điều gì đó không may mắn. Ý nghĩ vừa thoáng qua
đầu đã bị cô xua đi ngay. Cô tìm chiếc khăn tay rồi nhặt những mảnh vỡ
gói lại và nhét vào đáy sâu trong tủ quần áo.
Cô lại ngồi chải tóc, mái tóc đen dài, óng mượt như trân châu. Sợi thun
buộc tóc hình cái cây xinh xắn đang nằm trên đuôi tóc. Giống như một
viên đá quý màu xanh đen giữa màn đêm. Thiếu nữ trong gương, mái tóc đen như mực, hai má trắng như tuyết, đôi môi hồng phớt căng tròn sức sống
như ánh trăng non mới nhú. Tuổi mười sáu, mười bảy không cần điểm xuyết
gì nhưng vẫn có sức hấp dẫn như nụ hoa non.
Lâm Nguyệt Loan rất hài lòng với hình ảnh của mình trong gương, nhưng cô vẫn cẩn thận chải lại hàng tóc mai một lượt.
Con gái là những người biết làm đẹp. Từ xưa đã thế.
Chuẩn bị đi thôi, cô đã gói chiếc áo len trong một chiếc túi cực đẹp. Ôm gọn chiếc túi trong tay, cô tung tăng xuống dưới nhà. Ra đến bên ngoài
mới thấy trời hôm nay âm u. Sáng sớm dậy thấy có ráng vàng vậy mà mặt
trời lại không lên. Mấy đám mây âm u nặn