
u Du, Văn Tấn, xin lỗi nhé.”
Lúc này, một người cách đó không xa đi tới, là Thẩm Tử
Quất, cô hờ hững hỏi thăm Đường Du. Nhìn vẻ tiều tụy của Đường Du, cô vừa
ngưỡng mộ, vừa ghen tị lại vừa cảm thông, thương xót, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nhưng lần này, cô cố ý không nhìn Tôn Văn Tấn, chỉ cúi đầu chào, gọi anh Văn
Tấn, rồi không nhìn thêm nữa. Ánh mắt cô chuyển hướng nhưng mọi người đều nhận
thấy tình cảm ẩn giấu trong lòng cô, dáng vẻ ấy khiến Đường Du xót xa, cô cũng
hờ hững cảm ơn đáp lại.
Thẩm Tử Quất tự lái xe riêng về, mấy người còn lại
ngồi chung một xe, họ nói về đứa trẻ trong bụng Thẩm Tử Tịnh và những điều mắt
thấy tai nghe ở Dương Sóc. Không khí có phần thân mật hơn, Thẩm Tử Tịnh chọc:
“Đường Du, em có biết em vắng mấy ngày mà anh Văn Tấn nóng ruột thế nào không?
Đánh Trần Thích đến nỗi chảy cả máu, còn bắt anh ấy đi tìm khắp nơi, không có
cả thời gian về nhà.”
Đường Du đỏ mặt, nhìn Văn Tấn đang ngồi hàng ghế trên,
nhỏ nhẹ: “Đều là tại em, anh Văn Tấn không nên trách anh Trần Thích, em xin
lỗi.”
Thẩm Tử Tịnh nắm lấy tay Đường Du, cười nói, “Về là
tốt rồi, ha ha, chị cũng chẳng có ý gì. Là em không biết, họ là những đại nam
nhi, ở ngoài là hai vị tổng giám đốc, quản lý biết bao người nhưng vì em mà
điên đảo như muốn lật tung cả thế giới này lên, nếu không tìm thấy em, chắc
Trần Thích chỉ còn cách tự sát để tạ lỗi.”
Trần Thích ngồi đằng trước cúi đầu cười, ngoảnh đầu
sang nhìn Tôn Văn Tấn. Tôn Văn Tấn thì quay lại nhìn Đuờng Du, khiến mặt cô đỏ
lựng, không dám ngẩng lên.
Sau khi bình an về đến nhà, Đường Du xuống xe cảm ơn,
Tôn Vắn Tấn lấy hành lý ở cốp xe xuống. Đang định lên lầu, Trần Thích gọi Tôn
Văn Tấn, Đường Du nhìn thần sắc của họ, biết là có chuyện cần bàn bạc, cô quay
sang cười với Tôn Văn Tấn, nói: “Em lên trước, hai anh nói chuyện tự nhiên.”
Đường Du xách chiếc túi nhỏ của mình đi lên trước, Tôn
Văn Tấn lo lắng dõi theo bóng cô. Trần Thích rút một điếu thuốc đưa lên miệng,
kể từ khi Thẩm Tử Tịnh có bầu, anh ta đã cai thuốc nhưng do mấy ngày nay không
tìm thấy Đường Du, tâm trạng rối bời,
không có chỗ nào để trút giận nên lại hút. Anh ta hít mấy hơi mà không biết nên
bắt đầu thế nào, rồi nghĩ ngợi một lát, nhả một vòng khói dài, ngoảnh lại nhìn
Thẩm Tử Tịnh đang ở trong xe, vứt đầu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm giẫm, nói
thẳng: “Mình đã liên lạc với người ở bệnh viện rồi, cậu có thể dẫn cô ấy đến
bất kỳ lúc nào. Ý của Tử Tịnh là, dù là bệnh gì cũng nên sớm đưa cô ấy đi
khám.”
Tiếp đến là chẩn đoán, Đường Du biết, bệnh viện bây
giờ, càng nổi tiếng thì càng kéo theo các vấn đề về giường bệnh, thuốc thang,
bác sĩ… nhưng khi Tôn Văn Tấn dẫn cô đến bệnh viện, như thể đã có người dẫn
đường, họ chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào trong suốt quá trình, vì thế dễ dàng
tìm được bác sĩ chẩn đoán cho cô, bác sĩ xác định là bệnh phổi biệt lập, Tôn
Văn Tấn biết Đường Du là người cả nghĩ nên anh không có ý định giấu giếm cô.
Bác sĩ nói: “Bệnh phổi biệt lập là hiện tượng phát dục phổi khác thường bẩm
sinh gây ra do bộ phận mô mầm phổi tách rời với trục chính chi khí quản trong
quá trình phát dục phổi thời kì phôi thai, bệnh này làm cho mô phổi không thông
với khí quản và chi khí quản. Mạch máu tuần hoàn cung cấp máu cho phổi, thường
thấy là động mạch bất thường đơn chi hay đa chi của động mạch chính và động
mạch phụ trong lồng ngực. Nói một cách đơn giản, bệnh phổi biệt lập là phổi
phát dục dị dạng bẩm sinh, đặc điểm chính là cung cấp, phân phối máu bất
thường, phần phổi mang bệnh và phần phổi bình thường cùng được che bởi lớp màng
phổi, cần làm phẫu thuật, cắt đi phần phổi mang bệnh. Tóm lại, thực ra chỉ là
cuộc phẫu thuật nhỏ.”
Vị bác sĩ không hề có ý làm yên lòng họ, đối với những
vị chuyên gia này, ngoài phẫu thuật thay khí quản ra, còn lại họ đều cho là
phẫu thuật nhỏ. Mặc dù phải phanh ngực, nhưng đã chẩn đoán chính xác rồi. Hạt
bụi đã rơi xuống luôn tốt hơn là vẫn còn lơ lửng, hơn nữa, câu nói “chỉ là cuộc
phẫu thuật nhỏ” của bác sĩ khiến Đường Du cảm thấy nhẹ nhõm. Nghe Tôn Văn Tấn
kể lại, Trần Thích cũng thấy yên tâm, vây nhưng trông Tôn Văn Tấn lại có vẻ lo
lắng khác thường, Trần Thích thấy thế, trong lòng hiểu rõ vì sao.
Cuối cùng Tôn Văn Tấn hỏi về di chứng sau phẫu thuật,
bác sĩ cho biết, sau khi phẫu thuật, vì diện tích mô phổi giảm, khả năng hoạt
động của phổi và tính đàn hồi cũng giảm xuống… nên sẽ ảnh hưởng đến chức năng hô
hấp.
Nhưng sau khi chuyên gia hội chẩn chính thức xong, kết
quả lại là không thể tiến hành mổ. Vì mạch máu thừa mạch chủ cần cắt bỏ của
Đường Du quá ngắn và quá to, việc phẫu thuật sẽ rất khó khăn, bác sĩ cho rằng
nếu sử dụng phương pháp nội soi sẽ tốt hơn nhưng lựa chọn này do người bệnh tự
quyết định.
Tôn Văn Tấn đưa Đường Du đi hỏi nhiều bệnh viện uy tín
ở thành phố B và thành phố S, thậm chí còn gửi cả bệnh án bằng fax ra nước
ngoài, kết luận nhận được không thống nhất. Người thì cho rằng cần phương pháp
nội soi, người lại cho là nên mổ, nói đi nói lại, vị chuyên gia nào cũng cho
rằng đó chỉ là