
nh hãi rất lớn! Nói, anh phạt em thế nào đây?" Tư Luật
cười ôm lấy cô, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn. "Hửm? Nói, thân ái,
em bồi thường anh thế nào đây."
"Vậy anh muốn. . . . . ." Nhứ Tiệp thẹn thùng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, sợ hãi hỏi.
"Xem thành ý của em." Tư Luật lành lạnh nói cô một câu, bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn, cởi áo cô ra.
Mắt Nhứ Tiệp đột nhiên lóe lên, cô nghĩ tới rồi, cô còn chưa nói chuyện đó, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt!
"Tư Luật, em nói với anh. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, liền bị Tư Luật hôn, chặn lại tất cả.
"Lúc này, nói chuyện là dư thừa, hiểu không? Anh cũng không cần hành động
bày tỏ áy náy của em." Tư Luật nháy mắt mấy cái cười nói.
"Ừm. . . . . ." Nhứ Tiệp trầm ngâm một hồi lâu, cái này thật làm khó cô, mỗi lần đều là Tư Luật chủ động, cô luôn bị động phần, cô nào dám?
"Thế nào, rõ chưa?" Tư Luật không chịu bỏ qua hỏi.
"Em chắc chắn chứ?" Cô cứng rắn nhìn anh xác nhận, trên mặt mang theo mất tự nhiên.
Tư Luật không nhịn được bật cười. Bộ dạng của Nhứ Tiệp, thật đáng yêu.
"Anh không hối hận?" Cô lại một lần nữa"Lễ phép" hỏi thăm.
"È hèm." Tư Luật chẳng nói đúng sai hừ một tiếng.
"Đầu tiên nói trước, không thể động thủ, anh tuyệt đối không được động thủ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ kiên quyết, Nhứ Tiệp bắt đầu nói
điều kiện với anh.
"Ok." Tư Luật cười gật đầu, nhưng sau một khắc anh liền hối hận rồi.
Sau khi được anh cho phép, cô lật người, đè anh dưới thân, giạng chân ở bên hông của anh, hai đùi trắng nõn để hai bên ở eo của anh, bị anh cởi áo
sơ mi ra làm lộ hơn phân nửa ngực làn da trắng như tuyết, như ẩn như
hiện khiến anh run rẩy một trận.
"Ah. . . . . ." Anh không tự chủ rên rỉ ra tiếng, cô vừa hồn nhiên lại hấp dẫn, cơ hồ khiến anh mất trí.
"Không cho phép nhúc nhích!" Cô trước mắt anh cử động ngón trỏ khả ái, cười khanh khách nói: "Không cho phép nhúc nhích."
Cô nói lời này khiến Tư Luật vốn đang chuẩn bị sờ bắp đùi trắng noãn của cô, ngoan ngoãn để xuống.
Đầu tiên là Nhứ Tiệp nhẹ nhàng xuyên qua vạt áo của anh, bàn tay nhỏ bé sờ lồng ngực của anh.
"Cơ ngực rất chắc, Ah! Cơ bụng còn là sáu múi, Tư Luật, sao anh làm được?
Bề ngoài căn bản không thấy, cơ thể người này. . . . . .Á? !" Trước mắt
cô hoa lên, còn chưa thăm dò hết cơ thể của anh, liền bị áp chế ở trên
giường.
Cô vô tội nhéo cái tay đang mở áo của cô, nhìn mặt xanh mét của Tư Luật.
"Thế nào?" Cô còn chưa bắt đầu mà, cô làm như vậy không đúng sao? Vậy cũng do anh dạy cô!
"Lần sau để cho em chơi."
"Hả?" Nhứ Tiệp ngẩn người, áo sơ mi duy nhất trên người cũng bị cởi ra."Tại
sao? Không phải anh nói sẽ không động sao? Anh chơi xấu!"
"Câm miệng."Khàn một tiếng, hấp tấp xé quần áo.
A, trở xuống là hình ảnh trẻ con không nên nhìn, mẹ Liên Nguyệt sợ đau mắt hột, trốn phía sau, không nhìn đôi tiểu vợ chồng triền miên ân ái "Nhứ Tiệp!" Tích Vĩ
vừa khóc vừa cười nhào vào Nhứ Tiệp, ôm cậu ấy, vui mà khóc mặt mũi đầy
nước mắt. "Cậu đã trở lại! hu hu. . . . . . Cậu đã trở lại."
"Mình đã trở về." Ôm bạn tốt, Nhứ Tiệp cũng rơi nước mắt. "Thật xin lỗi, để cho cậu lo lắng."
Sau đó, hai cô gái ôm nhau khóc rống.
"Mình rất nhớ cậu, một tháng này xảy ra thật nhiều chuyện, mình đã nói với
cậu. . . . . ." Tích Vĩ nhanh chóng nói ra trong một tháng này, những
chuyện lý thú trong cuộc sống sân trường, để cho cô cười một cái.
"Các em có hai ngày có thể từ từ nói." Tư Luật lắc đầu bật cười, hai người tiểu nữ sinh này, anh thật không có cách nào.
Nhất là Tích Vĩ, là bạn tốt nhất của cô vợ nhỏ anh, mỗi lần anh luôn luôn
cùng tiểu nữ sinh này tranh thủ tình cảm, muốn Nhứ Tiệp đặt chú ý lên
trên người anh, không cần cả ngày đều cùng một chỗ với bà chằn này.
Về sau biết cô thích mềm không thích cứng, muốn Nhứ Tiệp ở cùng anh nhiều một chút, chỉ cần nịnh bợ cô ta là được rồi.
Oa! Trên thế giới thậm chí có chuyện buồn cười như vậy, muốn cùng vợ một chỗ, còn phải đi đút lót cho bạn tốt của vợ
"Hai ngày." Tích Vĩ không hiểu nháy mắt mấy cái. "Cái gì hai ngày?"
"Tư Luật bảo hôm nay, ngày mai nghỉ, để cho chúng ta hai người ở chung nói chuyện." Nhứ Tiệp cười nói.
"Hả?" Vẻ mặt cô như gặp phải quỷ. "Anh ta sẽ nói chuyện tốt như thế?"
"Lần này tôi không giành với cô." Tư Luật rất khiêm tốn nói.
"Hừ, thật là đủ rồi." Tích Vĩ trợn mắt một cái. "Cũng tốt..., có rất nhiều
bí mật của nữ sinh cần có thời gian để nói. Nhứ Tiệp, chúng ta trở về ký túc xá ở có được hay không? Học muội cũng không về nhà, các em ấy nhìn
thấy cậu sẽ rất vui vẻ, chúng ta sẽ đi ăn bữa tiệc lớn!"
"Được, được ah, lại cùng đi dạo phố nữa." Nhứ Tiệp hưng phấn lập kế hoạch.
"Ah, Tư Luật còn chưa thả người, em đã bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi! Nhứ Tiệp, em ít nhất cũng phải biểu hiện một chút quyến luyến khi xa
cách đi chứ! Đừng không thể chờ đợi như vậy." Đường Tuấn Bác cười nói,
ánh mắt cười như không cười liếc về phía bạn tốt.
"Anh bắt đầu hoài nghi, sức quyến rũ của anh có phải không hấp dẫn được sự chú ý của vợ hay không?" Tư Luật tỉnh bơ nói.
"Tư Luật, anh hiểu lầm. . . . . ."