
iếng, "Ah, hiện tại bố mày không dám
động tới mày, mạng mày thật tốt, con bé chết tiệt kia! Có hội trưởng làm chỗ dựa cho mày, nếu không phải hội trưởng nhìn trúng cơ thể của mày,
mày cho rằng bố mày sẽ để mày đi? Phi!"
Nhứ Tiệp quật cường ngẩng cao đầu, mở to mắt trừng ông ta.
Người đàn ông này, là dã thú, không phải là cha của cô.
Nhứ Tiệp khiêu khích như vậy triệt để chọc giận Diệp Thượng Lương. Vừa ra
tù ông cần lấy lòng hội trưởng để cũng cố địa vị, sáu năm trước vì mang
con bé này về để hội trưởng vui vẻ, không nghĩ tới lại cho ông sáu năm
ăn cơm tù, món nợ này ông nhất định sẽ đòi lại!
"Mày cho rằng tên tiểu tử Bác gia vô dụng sẽ đến cứu mày sao? Ha, mày nằm mơ!" Ông ta
khát máu cười một tiếng."Tao sẽ cho anh ta đi vào, nhưng không được ra!" Ông ta nháy mắt với thủ hạ, một quả bom tự chế được đưa tới.
Nhứ Tiệp nhìn người cha đang làm những gì với cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đến cuối cùng, ông ta vẫn không chút lưu tình với cô. . . . . .
Để quả bom tự chế phía sau, khiến Nhứ Tiệp đang quyết tâm tìm cơ hội thoát đi liền dao động.
Mang theo một trái bom, cô có thể chạy trốn tới đâu?
"Tao cũng không tin tên tiểu tử thúi Bác gia sẽ có biện pháp lấy cái này
xuống!" Diệp Thượng Lương cười to."Tao giao chìa khóa cho hội trưởng,
nhớ, con gái ngoan, chỉ có hội trưởng mới đưa mày ra khỏi nơi quỷ quái
này, hãy cố gắng nhận thức đi!"
Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương cười to không thôi.
Cô sẽ tan xương nát thịt sao? Nhứ Tiệp tự hỏi. Nếu như Tư Luật thấy cô bị
người ta trói thành bộ dáng này, anh sẽ có phản ứng gì?
"A!" Diệp Thượng Lương đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt thoáng qua hưng phấn."
Phải có chút quà tặng cho bạn tốt của mày, nói cho con bé kia biết mày làm khách ở bang Hào Cười mới được!
Để cho cô ta an tâm." Ông ta cười khanh khách không ngừng, trong mắt
thoáng qua tia sáng kỳ dị, cầm lấy cây kéo, một tay giữ lấy tóc Nhứ
Tiệp.
Nhứ Tiệp nhắm mắt lại, bên tai nghe "Cạch cạch" một tiếng.
Tóc của cô —— Vốn là cuộc sống bình ổn nơi sân trường sóng to gió lớn lại nổi lên—— đối với Tích Vĩ mà nói là như thế.
Các bạn học vẫn đi học bình thường, đùa giỡn, cười đùa, thầy giáo—— Phùng
Tư Luật, một bộ dạng nghiêm túc làm giáo viên, nhưng cô cảm thấy có cái
gì đó không đúng, có lẽ là bởi vì Nhứ Tiệp không có ở đây, cô mới phát
giác rất nhàm chán!
Đã gần một tháng không có tin tức của Nhứ
Tiệp, không biết cậu ấy ở Thiên môn trôi qua thế nào? Nói đến Thiên Môn, cô cũng bị dọa chết! Không ngờ cái người đàn ông lịch sự Phùng Tư Luật, thế nhưng cùng Thiên Môn có quan hệ sau như vậy! Làm nửa ngày, cô cùng
anh Bác hai người phiền não vấn đề an toàn của Nhứ Tiệp, căn bản là nhàm chán, có người đàn ông Phùng Tư Luật ở đây, bang Hào Cười là cái gì?
Tại sao nói Phùng Tư Luật đáng sợ? Rất đơn giản, bởi vì người này quá thần
bí! Ban ngày làm giáo viên, buổi tối lập kế hoạch để bắt được Diệp
Thượng Lương, thay Nhứ Tiệp báo thù! Trời ạ, người này không cần nghỉ
ngơi sao?
Nghe anh Bác nói, tất cả đều có kế hoạch, Diệp Thượng Lương bắt đầu cảnh giác. Cái này chứng tỏ, Nhứ Tiệp có thể trở về rồi!
Phùng Tư Luật thừa dịp mấy ngày xin nghỉ, tự mình đến Canada đón Nhứ Tiệp trở về.
Nghĩ đến Nhứ Tiệp muốn trở về, cô cũng rất vui vẻ, trong một tháng này xảy
ra thật là nhiều chuyện, cô có rất nhiều lời muốn nói với Nhứ Tiệp. . . . . .
"Tô Tích Vĩ." Giọng nói của bạn học cắt đứt suy nghĩ của cô. "Mới vừa rồi chính mình ở khu quản lý nhìn thấy có đồ gửi cho cậu,
giúp cậu cầm về."
"Đồ của mình?" Tích Vĩ quái dị nhíu mày. "Cám ơn nha."
Tại sao không có địa chỉ tên người gửi món đồ này? Cũng không có dán tem hoặc dấu bưu kiện, sẽ là ai gửi tới đây?
Mang theo một bụng hoài nghi, cô mở ra.
Một hộp gỗ hình chữ nhật lộ ra, Tích Vĩ nhíu mày, chẳng nói gì mở ra.
Cô trợn to mắt, nhìn "Quà tặng" trong hộp.
Vươn tay, run rẩy cầm lên một ít sợi tóc dài màu nâu dài gần bốn mươi centimét—
Đó là tóc của Nhứ Tiệp! Bởi vì không có ai có màu tóc tự nhiên giống như Nhứ Tiệp vậy, cô nhìn một cái là có thể nhận ra.
Tại sao tóc của Nhứ Tiệp bị cắt?
Nhất thời Tích Vĩ nghĩ đến tình huống không tốt, tay run một cái, nắm tóc đó liền rơi trên mặt bàn.
Nhất thời, tất cả tiếng ồn vào giờ khắc này dừng lại. Tất cả bạn học, đều nhìn thấy trên bàn của cô cái gì đó ——
Đó là tóc của Nhứ Tiệp.
"Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ sợ hãi rơi nước mắt. Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bàn tay nhỏ bé không cầm được phát run, cho đến khi
bấm, cô không khắc chế được nức nở nghẹn ngào, "Hu hu. . . . . . Phùng
Tư Luật, anh mau cứu Nhứ Tiệp, cậu ấy. . . . . . Tóc của cậu ấy, đang
nằm trên tay tôi. . . . . . Nhưng người đâu? Phùng Tư Luật, cậu ấy đâu?
Nhứ Tiệp ở nơi nào. . . . . ."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Nhìn bụng mình vẫn bằng phẳng như cũ, Nhứ Tiệp không khỏi thở dài.
Ngày cô tính rời khỏi Tư Luật, cũng biết mình mang thai.
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không dám mở miệng nói cho Tư Luật biết.
Tại sao cô có thể vào thời điểm đó nói cho