Tình Sử Võ Tắc Thiên

Tình Sử Võ Tắc Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322950

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

ấy chồng, sao con

thấy hai chị của con vẫn còn độc thân ? Họ không thể làm hại triều đình

được đâu, xin mẹ hãy thu xếp cho họ.

Võ Hậu không thể từ chối

trước những lý lẽ hợp với công đạo này. Tuy nhiên, bà nghĩ rằng đối xử

với hai người như hiện thời đã là đặc biệt, dễ dải rồi. Tất cả thân

quyến của Triệu phi đều bị gọi là bọn "kên kên" và đã bị đày đi xa ,

nhưng bà để hai người con ruột của Triệu phi ở trong cung là để tránh

tiếng đồn đại ra ngoài . Bà trả lời với Hoằng là bà quên mất hai người

và hứa sẽ cho họ đi lấy chồng.

Sau đó bà đem gả hai người cho hai tên thị vệ. Hành động này có vẻ bất nhân vì dù sao họ cũng là con ruột của Cao Tôn .

Võ Hậu làm những việc ngang trái nhưng không bao giờ bà muốn con bà đem những việc đó ra phán đoán.

Một tháng sau - tháng tư năm 672 - lại một chuyện nữa làm Thái tử giận điên người , và vợ chàng cũng rất buồn.

Vợ của Hoàng tử Triết là Đào phi một người đàn bà rất hiếu thuận. Mẹ của

Đào phi là Công chúa Trường Lạc hay ra vào nội cung và đã mấy lần Võ Hậu bắt gặp bà cặp kè với Cao Tôn.

Võ Hậu giận lắm nhưng không

giết, chỉ đổi hai vợ chồng Công chúa đi xa và cấm lai vãng về triều. Dĩ

nhiên chuyện này không dính dáng tới Đào phi , nhưng Võ Hậu cũng đem

nàng nhốt vào một căn buồng và sai người ngày ngày đưa cơm cho nàng . Ít lâu sau người ta phát giác nàng đã chết trong buồng vì đói.

Thái tử Hoằng biết Võ Hậu đã ra lệnh bõ đói nàng.

Hoàng tử Triết cũng biết vậy , nhưng không dám đến thăm vợ hoặc có ý kiến gì. Triết im lặng , nhưng Hoằng nhất định nói, và chàng đi tìm mẹ .

Khi thấy chàng, Võ Hậu đã biết ý . Bà giữ vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị .

Trong hoàng tộc, dù là mẹ con cũng phải giử đủ lễ nghi . Thái tử đến trước

mặt Hoàng hậu, nói bằng một giọng dõng dạc, tự tin . Chàng không gọi mẹ

xưng con mà dùng tiếng : "Muôn tâu mẫu Hậu" rất trịnh trọng.

Chàng nói :

- Muôn tâu Mẫu Hậu, hài nhi trộm nghĩ Mẫu Hậu đã viết một cuốn sách tán

dương những người đàn bà đạo đức, vậy mà nay trong nhà mình lại có một

người đàn bà đạo đức bị bỏ chết đói thì thật đáng buồn.

Câu nói như một tiếng sét lớn giáng xuống đầu Võ Hậu.

Bà giận run . Gã con trai của bà dám nói với bà như vậy sao ? Hắn muốn ám

chỉ gì ? Từ khi bà đổi bố mẹ Đào thị đi xa . Đào thị dám tỏ vẻ bất mãn,

mấy ngày liền không thèm mở miệng nói năng . Như vậy không đáng tội sao ? Một người con dâu "đạo đức" là như vậy sao ?

Bà nghiến răng :

- Thị vô lễ, ta trừng phạt thì không được hay sao ? Còn thị muốn nhịn đói là quyền của thị , sao lại đổ lỗi cho ta ? Còn ngươi nữa, đừng quên bổn phận làm con, đừng lên mặt dạy ta .

Thái Tử vẫn bình tĩnh :

- Tâu Mẫu Hậu, vậy mà hài nhi lại tưởng Mẫu Hậu muốn nghe những lời phân

trần , cởi mở. Nếu hài nhi không lầm thì tự do phát biểu ý kiến là một

trong mười hai điều mà Mẫu Hậu đã đưa ra để tránh bất công . Hài nhi vào đây chỉ muốn cản ngăn, giúp đỡ Mẫu Hậu. Nếu hôm nọ hài nhi không nhắc

nhở Mẫu Hậu thì chắc hai chị của hài nhi sẽ thành gái già mất. Nhưng sao Mẫu Hậu không gả họ cho người tử tế mà lại gả cho bọn thị vệ . Dù sao

họ cũng là con của một vị Hoàng đế....

Võ Hậu ngắt lời, giọng bà nghiêm nghị đầy vẻ hăm doạ, mắt bà nheo lại lạnh lùng :

- Đủ rồi. Ngươi có thể lui .

Mười tám ngày sau, Thái tử Hoằng chết trong một cuộc đi chơi cùng Vua cha và Hoàng hậu . Chàng ăn phải một món ăn "khó tiêu" nào đó, dù chàng là

người con ruột đầu lòng của Võ Hậu !

Nếu đem lòng người thường ra để đo lòng bà nội, người ta sẽ thất bại. Cha tôi Hoàng tử Hiền - còn bị đối xử tàn tệ hơn thế nữa.

Tôi thường nghĩ rằng các Hoàng tử trong thời nay đều là những quân cờ để bà nội mang ra chơi . Vì không thiếu quân, bà sẳn sàng đem thí khi gặp

nước. Đám con cháu chỉ còn biết tự an ủi rằng khi sinh ra mỗi người một

tính . Chẳng may bà nội tính tình quả khác thường. Hay nói đúng hơn, độc nhất vô nhị thì con cháu phải chịu vậy..

Sau đây là tổng kết thành tích của bà nội :

Ông nội Cao Tôn - có chín người còn trai, một người chết non . Bà nội giết

năm người - kể cả hai người con ruột, còn lại hai người bị bà giam cầm

mười mấy năm trời, đó là chưa kể đứa con gái sơ sinh mà bà bóp chết .

Thái tử Hoằng chết làm mọi người náo loạn.

Ngay tối hôm đó , Vua và Hoàng hậu trở về cung .

Cao Tôn thương Hoằng hơn tất cả mọi thứ trên đời. Ông lảm nhảm tính những

người bị giết trong gia đình : Vương hậu, Triệu phi, bà Công tước, San

San, Đào phi, Lý Trung - người con cả - và bây giờ là Hoằng.

Suốt đêm đó, Cao Tôn run rẩy bên xác con . Ông thực sự khóc nức nở vì thương .

Hôm sau ông không chịu đi ăn cơm ; khi mọi người ép vào phòng, ông cũng chỉ ngồi vào bàn chứ không ăn . Trông ông thực tiều tuỵ, mắt ông đăm đăm

nhìn Võ Hậu.

Thấy vẻ khác lạ của ông, Võ Hậu nói :

- Bệ hạ đừng buồn rầu thái quá. Nên ăn một chút cho khoẽ.

Bất thình lình Cao Tôn đứng vùng dậy , đưa tay gạt hết bát đỉa trên bàn xuống đất, người ông run run , tóc xoã ra . Ông chỉ mặt

Võ Hậu, giọng ông lạc hẳn đi vì xúc động :

- Mi ! Chính mi đã giết con ta !

Võ Hậu tái mặt.


XtGem Forum catalog