
nhũ hoa tối màu đứng kiêu hãnh.
Đầy thèm khát, anh ham muốn nhiều hơn. Anh muốn tất cả. Anh thoáng nhìn mắt cô, đôi mắt sẫm màu lờ mờ. Bộ váy này cởi thế nào được em?
Bắt đầu từ đây. Cô chỉ dẫn tay anh đến chỗ khóa kéo. Chặt lắm. Anh dò dẫm đầy nôn nóng một hồi rồi thỏa mãn ngắm nghía khi chiếc khóa chạy xuống dưới. Cô giúp anh kéo xuống ngang hông. Quần chíp của cô – nếu như cô có mặc nó – sẽ được kéo xuống cùng váy. Giờ toàn bộ trang phục trên người cô chỉ còn lại đôi giày cao gót lấp lánh.
Thiên đường dịu ngọt.
Cô với tay, bấm nhẹ mở khóa thắt lưng anh, giật khóa quần anh... Trong thoáng chốc, thân thể anh trần trụi như cô.
Anh cựa quậy chân thoát khỏi đôi giày của mình. Mạch anh đập thình thình, tim anh lúc căng lên lúc co lại, anh nghĩ có lẽ tim mình sắp lên cơn đau. Nếu thế liệu anh có chết không?
Anh luồn những ngón tay mình vào tóc cô, kéo ra từng món nhỏ để chúng rũ xuống dần. Nâng cánh tay lên, chỉ dùng mấy ngón tay, cô kéo mấy món đồ lụa ra khiến chúng nhào qua vai cô.
Rồi cô cuộn thân mình quanh người anh như một nhành dây leo, đẩy hông lại gần anh hồi hộp cương lên. Thân thể cô mảnh mai và dẻo dai, nếu tim anh không kiệt sức thì chắc hẳn anh cũng sẽ mệt lử.
Anh không bao giờ muốn như thế này, không bao giờ đốt cháy mình theo cách này. Ngày mai, có lẽ anh sẽ cân nhắc thiệt hơn đủ đường, nhưng giữa khoảnh khắc này, thứ duy nhất hiển hiện trong tâm trí anh là đích đến của họ. Tất cả những năm vừa qua, tất cả những người đàn bà anh chung đụng cùng anh chỉ như màn diễn tập cho màn gần gũi đêm nay.
Dường như anh đã phải đợi chờ đến nửa cuộc đời.
Còn cô thì đã chờ đợi cả đời. Dane Huntington, niềm ao ước tuổi niên thiếu, ngay ở đây. Cùng cô. Mariel cọ môi mình trên làn môi anh, cô khe khẽ hé miệng, dỗ dành mình bằng mùi vị anh. Nóng ấm, cuồng nhiệt, bồn chồn. Tất cả cuốn cô vào lãng quên. Cô chẳng thể nghĩ ngợi gì, đầu óc cô giờ chỉ tràn trền mùi cơ thể anh. Cô chỉ có thể nhận biết bằng cảm giác.
Khoái cảm, những khoái cảm dịu dàng ve vuốt trên làn da cô, xuyên qua thân thể cô như luồng ánh sáng vàng chói.
Cơn đau vùng bụng dưới âm ỉ rồi lan rộng dần, cho đến khi trong cô rạo rực niềm ham muốn. Đến lúc rồi, cô nói như ra lệnh, rướn cong người tựa vào anh.
Những lời thầm thì của anh bên tai khiến cô rùng mình. Còn biện pháp ngừa?
Em vẫn uống thuốc đều.
Anh nhấc cô lên cao hơn, đùi cô quấn quanh hông anh. Anh ôm cô, mọi nỗi căng thẳng bỗng tan biến, mắt anh lơ mơ màu khói giữa ánh đèn vàng, thân người rắn chắc của anh vững vàng dưới đôi bàn tay cô. Không cần những màn dạo đầu – lần này cô không cần, thực sự không cần chúng.
Mắt vẫn nhìn cô, anh kéo cô sát vào gần mình. Cả hai đắm đuối nhìn nhau qua những giây tưởng như kéo dài vô tận, khi cả ham muốn lẫn ước vọng xuyên thấu thịt da, làm dịu lại bầu không khí xung quanh.
Anh hơi đẩy người ra, nhưng chỉ để tiến lại gần cô hơn, mạnh hơn. Thêm một lần nữa. Họ cùng chuyển động chung một nhịp. Anh xâm lấn cô, chiếm hữu cô, cô ngấu nghiến anh với nỗi khát thèm và cuồng nhiệt.
Giữa cao trào, cô như thấy mình chòng chành giữa địa hạt lạc thú của bóng đêm và cõi hỗn mang sáng rực rỡ. Cô bám chặt lấy anh khi anh khuấy động những làn sóng và cùng cô hưởng trọn niềm khoái cảm dịu nhẹ. Dane lơ mơ nghe tiếng gõ cửa. Ngay lập tức tỉnh giấc, anh khoác vội chiếc áo choàng khách sạn sắp sẵn, bước qua mấy món quần áo vương vãi đêm qua về phía cửa phòng.
Phục vụ phòng cùng bữa điểm tâm đặt trước. Xin chào ngài. Người phục vụ mỉm cười khi anh bước lui một bước nhường đường cho cô ta vào.
Chào buổi sáng. Anh sờ mái tóc còn rối tung. Đã chín giờ rồi sao? Anh đã ngủ say như chết. Lần cuối cùng ngủ như thế là tự bao giờ, anh cũng không nhớ. Anh chỉ nhớ cuối cùng anh và cô đã nằm yên vị dưới lớp chăn cùng nhau.
Dạ đúng. Chính xác là chín giờ năm rồi ạ. Sáng nay bọn em đến trễ mất vài phút.
Anh tìm ví, rút ra ít tiền boa khi cô gái đặt chiếc khay ăn lên bàn ở góc phòng dành cho thư giãn nghỉ ngơi. Cảm ơn cô.
Không có gì ạ. Chúc anh ngày mới tốt lành.
Tôi cũng chúc cô như thế.
Bê khay lên, anh tiến về buồng ngủ. Mariel ngái ngủ chớp mắt nhìn anh trong ánh sáng vàng ban sáng, cô ngồi dậy, kéo mép chăn lên che ngực và giữ chặt nó dưới nách của mình.
Chào em buổi sáng. Lời chào của anh nghe cứng nhắc và không tự nhiên, đến cả anh cũng thấy gượng. Anh cố tỏ ra tự nhiên thoải mái. Anh nghĩ em đói rồi.
Chào anh.
Tóc cô sẫm màu phủ quanh mặt, bầu má cô ưng ửng giữa ánh ngày. Anh cảm thấy mình chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhưng sau những phút giây hoan lạc đêm qua, sáng nay có điều gì đó đầy tính đe dọa cứ treo lơ lửng. Anh không nhớ được lần cuối mình cảm thấy như thế trước một phụ nữ. Ngượng nghịu. Không nói thành lời.
Kiên quyết xua đi ý nghĩ đó, anh leo lên giường đặt khay điểm tâm giữa anh và cô, rót ra hai cốc cà phê rồi đưa cho cô một cốc. Anh nghĩ cả anh và cô đều cần nó. Anh chẳng bao giờ có nhu cầu chuyện trò những câu trống rỗng vào buổi sáng hôm sau. Anh cũng không bao giờ rời giường tình nhân trước buổi rạng đông hay gọi taxi ngay khi cô nàng vừa