
ìn trái ngó phải xem tầng cao nhất của tòa Thiên Tỏa tháp này, phía trên sáng
sủa hơn ở dưới rất nhiều, bởi vì ở trên đỉnh tháp có một lỗ hổng.
Tôi lấy làm lạ, xích ông ta chắc chắn thế này, lại còn để một
lỗ hổng trước mắt ông ta, không sợ ông ta tìm cơ hội trốn thoát sao? Hoặc là
các đạo sĩ Lưu Ba đều tự tin cho rằng Thiên Tỏa tháp này thực sự có thể giam giữ
được tất cả các yêu quái, nên đã để một lỗ hổng để ông ta phải khao khát nhìn
ra thế giới bên ngoài, ngày ngày trầm uất, buồn rầu đến chết.
Tôi líu lưỡi, những đạo sĩ này quả thật là hiểm độc, hiểm độc
quá thể!
Tôi vẫn còn chưa tưởng tượng xong, ông ta liền nói khẽ: “Cô
lui ra”.
Tôi nhất thời không rõ ý ông ta, những cũng theo ý ông ta
ngoan ngoãn lui ra một chỗ tối.
Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy nước bồ bên ngoài biến hóa tuyệt
đẹp mấy lượt, rồi một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua lỗ hổng trên đỉnh tháp
chiếu xuống, vừa vặn vào đúng mặt ông ta. Ánh sáng quá mạnh khiến sắc mặt ông
ta trắng bệch một cách đáng sợ.
Hai con ngươi xanh u tối có chút thay đổi, từ từ hiện ra một
tia đau đớn.
Tôi kinh hãi nhìn thấy da ông ta như bị đốt cháy, dần đần đỏ
rộp lên. Ánh sáng càng ngày càng mạnh, vết đỏ trên da ông ta phồng lên những bọng
nước, có cái thậm chí còn chảy ra nước vàng.
Ngoài nỗi đau đớn thoáng hiện ra lúc đầu, ông ta càng trầm lặng
hơn.
Trong âm phủ đã chứng kiến bao nhiêu là hình phạt nhưng cảnh
này vẫn làm cho bao tử tôi nhảy lộn lên. Tôi thực sự không thể nhìn tiếp được,
liền cởi áo ngoài ra, ném lên che cái lỗ trên đỉnh tháp. Ánh mặt trời bị chiếc
áo che lại như vậy, lập tức yếu đi nhiều.
Qua hơn nửa giờ đồng hồ, mặt trời mới từ từ dịch chuyển khỏi
đỉnh tháp.
Tôi chợt nghĩ ra, vừa rồi là chính Ngọ, như vậy, người này mỗi
ngày đều bị ánh mặt trời thiêu đốt một lần?
“Bao đồng”. Ông ta đã bình luận hành động vừa rồi của tôi
như vậy.
Tôi độ lượng không so đo với ông ta: “Ông bị giam ở đây bao
lâu rồi?”.
Ông ta im lặng một hồi, cười lạnh nhạt nói: “Có lẽ là mười
năm, hoặc là hai mươi năm, ai mà biết được”.
Tôi thở dài, cảm thấy ông ta rất đáng thương, nhưng trong
lòng cũng vô cùng hiếu kỳ với số mệnh kiếp này của ông ta: “Vì sao ông lại bị
nhốt như vậy? Ai đã nhốt ông?”.
Ông ta im lặng không thèm để ý đến tôi nữa. Tôi nghĩ, trong
lòng mỗi sinh vật khó tránh khỏi có những việc không hay, không nói ra với người
khác. Thế là tôi không hỏi ông ta nữa mà chuyển chủ đề, nói: “Ông có muốn thoát
ra không?”.
“Muốn thì làm thế nào? Chẳng qua chỉ là mơ mộng hão thôi”.
Tôi cười đắc ý: “Nếu như tôi có cách cứu ông ra thì sao?”.
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, con mắt xanh u tối lóe sáng.
“Ồ, tôi thấy ông không phải là kẻ xấu xa lắm, dù sao thì vừa
rồi lúc mặt trời chiếu xuống ông còn tốt bụng bảo tôi tránh ra. Tôi tuy không
biết vì sao ông lại bị trói ở đây, nhưng mà bị trói lâu như vậy, trừng phạt gì
thì cũng đủ rồi. Nói ra thì ông và tôi cũng có thể xem như người quen. Tôi tốt
bụng cứu ông một lần, nhưng tôi đây không cứu không công đâu. Ông hôm nay chịu
ơn của tôi, ngày sau nhất định phải báo đáp”.
“Cô muốn báo đáp thế nào?”.
“Gần đây có vài đứa trẻ ranh đáng ghét, nhưng khổ nỗi tôi lại
là một cô gái tốt bụng, không ra tay với bọng chúng được. Sau khi ông thoát khỏi
đây, ông hãy thay tôi đánh vào đít chúng nó, không cần nhiều, chỉ cần một tháng
không xuống giường nổi là được”. Tôi nghĩ một hồi, “Đúng rồi, trong đó có một đứa
phải quan tâm đặc biệt một chút, làm cho nó ba tháng không xuống giường được.
Tôi sẽ nói cụ thể với ông…”.
Tên của đại quốc sư kiếp này là Hô Di, là một sói tinh.
Tôi nhún lên nhảy xuống giúp ông ta xé bằng sạch những lá
bùa dán khắp người. Ánh mắt Hô Di nhìn tôi càng trở nên kinh ngạc, sau cùng lại
ngẫm để lộ ra chút e sợ.
“Rốt cuộc cô là người thế nào?”. Ông ta hỏi
Tôi vò tóc, vung tay một cái, cả nghìn sợi dây xích to đứt rời,
nói có chút khổ sở: “Thật lòng mà nói tôi không phải là người”.
Xích sắt đứt tung, chìm xuống dưới đáy Thiên Tỏa tháp. Hô Di
nổi lên giữa làn nước, tóc trắng tỏa bồng bềnh, con ngươi xanh âm u ánh lên một
tia sáng lạnh. Tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với việc rốt cuộc trong lòng
ông ta vui sướng ra sao, tôi đánh tay cái tách, nói: “Giúp tôi làm xong việc
này, ông sẽ hoàn toàn được tự do, đi thôi!”.
Hô Di lại yên lặng một hồi lâu nói: “Thiên Tỏa tháp của Lưu
Ba, chỉ có thể vào chứ không thể ra”.
“Không thể ra?”. Tôi mắc cười nhìn ông ta một cái. “Thời
gian tôi chơi bời trên cõi trần không dài lắm, nhưng dù sao cũng biết cái đạo
lý không thể ép mua ép bán. Chỉ cho vào chứ không cho ra, cũng ngang ngược giống
như hàng hóa có vấn đề lại không cho phép trả lại. Mấy đạo sĩ Lưu Ba thực sự
hơi vô lý.”
“Họ ngang ngược thì làm sao, đạo lý ở thế gian này chính là
kẻ mạnh nói được là được”.
“Câu này rất hợp ý tôi”. Tôi cười nói: “Vậy thì, bây giờ chúng
ta hãy phá hủy tòa tháp này đi”.
Ông ta kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi híp mắt cười khoái chí: “Kẻ mạnh nói được là được mà”.
Rất lâu rất lâu sau đó, khi Diêm Vương nói với tôi về sự việc
ngày hôm