
u Kinh Sơn vào phòng, hai người
ngồi vào chỗ bắt đầu ăn cơm.
Tiêu Kinh Sơn đem khối thịt to nhất đặt
vào trong bát Mai Tử: "Hôm qua đã làm nàng vất vả, ăn nhiều một
chút".
Mai Tử lắc lắc đầu: "Quá nhiều, ăn không
hết". Mai Tử ăn qua thịt, nhưng không phải cả khối thịt to như vậy. Nhà
Mai Tử lúc nào cũng cắt thịt ra làm miếng nhỏ, khi nấu cơm mới đem
một ít ra nấu.
Tiêu Kinh Sơn đánh giá Mai Tử, thấy nàng thật sự ăn
không hết khối to này, liền đem bỏ vào bát mình, gắp khối nhỏ còn lại bỏ vào
bát Mai Tử.
Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn cúi đầi ăn cháo, chính mình
cũng nhanh chóng cúi đầu ăn.
Thịt này chắc là thịt heo rừng, phần nhiều là thịt
nạc, chỉ có chút ít mỡ ở bên cạnh, ăn vào cảm nhận được hương vị thật
không sai, rất mê người, nàng ăn đến miệng lưỡi đều thỏa mãn. Mai Tử cầm
lấy bánh hỉ, một miếng cháo, một miếng thịt, ngẫu nhiên nhìn nam nhân
không tính là quen thuộc bên cạnh, nghĩ nghĩ, về sau chính
là như vậy sao? Nếu như vậy thật thì cũng không phải là quá tệ. Mai Tử lại hơi
đỏ mặt, chẳng lẽ một khối thịt đã làm cho nàng cảm thấy thõa mãn? Có
lẽ chính nàng vẫn rất tham.
Ăn hết bánh hỉ cùng cháo, nhưng khối thịt
này tuy rằng không lớn nhưng Mai Tử vẫn như cũ ăn không hết, nàng ăn
được một nửa liền thấy ngấy. Nhìn khối thịt mình cắn dở, phía trên còn có dấu
răng, làm sao nàng nói với Tiêu Kinh Sơn nàng không thể ăn được nữa? Đây là
chuyện xấu hổ đến cỡ nào!
Mai Tử hối hận, ngay từ đầu nàng không nên chạm vào
khối thịt này, nàng nên trực tiếp nói với Tiêu Kinh Sơn là nàng không thích ăn
thịt. Đương nhiên nàng cũng có chút oán giận, vì sao khối thịt nào cũng to vậy?
Tiêu Kinh Sơn ăn cũng nhanh, hắn miệng to ăn
thịt, miệng to ăn cháo nhưng không có chút cảm giác thô lỗ nào, ngược lại đem
tới cho người khác một luồng hào sảng hương vị. Khi hắn ăn
cháo, thấy Mai Tử dừng lại, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Ăn
không được?"
Mai Tử cảm thấy khó mở miệng, nhưng vẫn cố lấy dũng
khí nói: "Ta ăn không vô nữa". Thanh âm của nàng như muỗi kêu, nhưng
Tiêu Kim Sơn lại nghe rõ.
Nghe vậy, lông mày của hắn nhíu lại, nhìn khối thịt
còn hơn một nửa, lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Mai Tử nói: "Nàng ăn ít
quá".
Mai Tử cúi đầu,mặt nóng lên, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Thật sự ăn không nổi nữa"
Mai Tử lo lắng Tiêu Kinh Sơn sẽ ép mình ăn tiếp, bởi
vì thoạt nhìn bộ dạng hắn rất bất mãn. Nàng bắt đầu tưởng tượng nếu như mình
bị nam nhân cường tráng này ép ăn khối thịt kia sẽ có cảm
giác gì. Suy nghĩ này làm nàng nhất thời run run, đáng sợ. Nàng thậm
chí còn tưởng tượng ra hắn có thể sẽ tức giận, sẽ giống mẹ lấy gậy
đánh nàng? Nàng nhớ tói lúc chẻ củi ở góc kia, Tiêu Kinh Sơn sử dụng lực
đạo là mười phần, nàng thật sự không dám nghĩ nữa.
Nàng không ngờ, Tiêu Kinh Sơn không
nói hai lời, dứt khoát gắp khối thịt còn mang dấu
răng trong bát nàng, chính mình ăn.
Mai Tử lập tức đỏ mặt, đó chính là đồ nàng ăn thừa!!!
Thế nhưng bộ dáng Tiêu Kinh Sơn lại không ngại ngùng
chút nào, hắn xuống bếp lấy thêm một chén cháo hỉ nữa, đem cháo, thịt toàn bộ
đều ăn hết.
Gả đến đây đã là ngày thứ 2, Mai Tử cũng dần dần
quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn.
Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ trông vào việc săn bắn
mà duy trì, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời. Bình thường
hắn hay đến ngọn núi lân cận săn chút gà rừng, thỏ hoang, còn chi
phí sinh hoạt ngẫu nhiên sẽ từ trong núi đánh được
heo rừng hoặc gấu rừng đem xuống núi đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn không để
ý đến vật ngoài thân, bán được tiền đều tiêu hết, không để lại chút nào để tích
góp. Giống như việc thành thân, Tiêu Kinh Sơn không keo kiệt chút nào
chi tiền cưới Mai Tử về nhà.
Mai Tử tuy cảm động nhưng lại cảm
thấy nam nhân này thật sự chỉ tính sống qua ngày. Nàng không thể
không biết xấu hổ mà đi hỏi người ta có bao nhiêu của cải, nhưng thế
nào cũng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn hiện giờ chẳng có mấy đồng tích góp. Bởi vậy,
buổi tối lúc chuẩn bị lên giường, khi Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử không có cái gì
gọi là đồ trang sức, mới nói: "Chờ mấy ngày nữa ta đánh được con
mồi tốt sẽ đổi lấy tiền, giúp nàng mua chút phụ tùng này nọ".
Mai Tử nghe thế vội vàng nói không cần, phụ
tùng trang sức chỉ dành cho những nhà giàu có tiền dùng,
nàng bộ dáng đơn giản như vậy đã thành thói quen.
Tiêu Kinh Sơn lại có chút băn khoăn, còn nói: "Ta
không hiểu nữ tử các nàng cần những thứ gì, có điểm ủy khuất nàng".
Tiêu Kinh Sơn vừa nói, Mai Tử lại ngượng ngùng.
Thanh danh nàng kém, có người muốn cưới nàng, nàng đã thấy đủ.
Tuy Tiêu Kim Sơn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn là một
chàng trai trong sạch độc thân. Người ta chẳng những nguyện ý cưới
nàng, ngược lại còn lo nàng chịu ủy khuất, điều này làm cho Mai
Tử rất cảm động.
Mai Tử không nói ra, nhưng trong lòng
lại âm thầm nghĩ phải đối tốt với Tiêu Kinh Sơn một chút, làm tròn bổn phận
nương tử của mình mới phải.
Buổi sáng hôm đó, nàng thu dọn quần áo của
Tiêu Kinh Sơn, cái nào cần may thì may, cái nào cần sửa thì sửa, còn lại chuẩn
bị mang đến dòng suối mà giặt.
Thôn Bích Thủ