
lời này truyền ra ngoài thì nàng chẳng còn
mặt mũi nào mà gặp người khác.
Nàng vội vàng gật đầu, lắp bắp nói: "Chàng vất vả
rồi, để ta". Nói xong cúi đầu bước nhanh đến bếp dọn dẹp.
Ai dè Tiêu Kinh Sơn nghi hoặc nói:
"Nàng không cần rửa mặt chải đầu sao?"
Tay Mai Tử đang với lấy cái
tô, nghe thế liền dừng lại, rất nhanh lui về sau, mặt
lại nóng lên. Đúng vậy, nàng còn chưa rửa mặt chải đầu, thế mà đã vội vàng muốn
ăn cơm, chuyện này thật đúng là nực cười mà!
Nàng sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, cúi đầu nhỏ giọng
nói:" Ừ, vậy ta đi rửa mặt chải đầu trước".
Tiêu Kinh Sơn dường như không để ý nàng thất
thố, buông rìu trong tay đi đến bên cạnh, đưa cho nàng
một thùng nước, nói: "Dùng cái này đi, nước suối buổi sáng ta mới
lấy".
Mai Tử vội vàng gật đầu, nhận lấy thùng
nước trong tay Tiêu Kinh Sơn. Hắn lại đi
vào trong nhà, Mai Tử cũng chạy nhanh theo vào thì thấy
hắn đến cạnh rương lấy ra một cái thau gỗ và lược, gương
đồng đặt lên bàn, rồi xoay người nhìn nàng nói: "Nàng rửa mặt chải
đầu trước đi, ta đi dọn dẹp một chút, xong việc liền ăn cơm".
Lúc này Mai Tử càng thêm xấu hổ, ngay cả đầu cũng
không dám ngẩng lên, chỉ có thể gật gật.
Lúc Tiêu Kinh Sơn bước ra khỏi cửa thì
thuận tay giúp Mai Tử đóng cửa lại, khóe mắt Mai Tử liếc thấy
sau lưng hắn có giọt mồ hôi xuôi dòng chảy xuống, cuối cùng đến thắt lưng rồi
tan thành mây khói.
Mai Tử nhìn hắn đi ra ngoài, hít một sơi
sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại, xoay người chuẩn bị rửa mặt
chải đầu.
Lẽ ra gương cùng lược là những thứ của hồi
môn do nhà gái chuẩn bị, nhưng Mai Tử gả vội vàng, lúc đó Mai Tử nương cũng
không dư dã gì, bởi vậy ngay cả những thứ tất yếu đó đều chưa
đặt mua liền đem Mai Tử gả ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn không
biết làm thế nào mà biết được, lại chuẩn bị những thứ này rất tốt, đều là
mới mua cả, điều này làm cho Mai Tử lại đỏ mặt, có chút cảm
động.
Tiêu Kinh Sơn người này tuy có chút cổ quái,
nhưng vẫn là người tốt. Lại nghĩ tới Phúc ca, Phúc ca làm sao lại không phải là
người tốt? Trước kia Phúc ca đối với nàng tốt lắm, nhưng cuối cùng
vẫn cưới người khác đó thôi.
Mai Tử bỏ qua
những suy nghĩ trong đầu, đem thùng nước ngã vào thau gỗ,
bắt đầu rửa mặt chải đầu. Tuy rằng nàng không thích Tiêu Kinh Sơn, nhưng
những việc Tiêu Kim Sơn làm cho nàng lại khiến nàng cảm động. Nàng
quyết định tận lực quên đi Phúc ca, nói sao thì nàng cũng đã gả cho Tiêu
Kinh Sơn, còn nghĩ về Phúc ca thì thật sự cũng chẳng hay ho gì.
Rửa mặt xong, Mai Tử cầm lược bắt đầu chải tóc.
Trước kia khi còn là cô nương, nàng có thể tùy tiện làm kiểu tóc nào
cũng được, miễn là thoải mái. Nay đã lập gia đình, phải sơ búi tóc.
Cái này thì Mai Tử biết, mỗi ngày mẹ đều sơ. Nghĩ là vậy
nhưng khi chính mình làm mới phát hiện việc này cũng không phải dễ.
Mai Tử mất sức hai hổ chín trâu mới sơ được một búi tóc tàm tạm, nàng lo lắng
bị Tiêu Kim Sơn nhìn thấy tóc nàng không được tự nhiên, nên
cứ quanh quẩn ở cửa không dám đi ra ngoài.
Lúc Mai Tử phát ngốc ra, Tiêu Kinh Sơn lại đẩy cửa
tiến vào. Mai Tử hoảng sợ, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt. May mà Tiêu Kim Sơn
phản ứng nhanh, lập tức khôi phục lại bình thường, cũng không hỏi Mai Tử vì sao
ngẩn người trước cửa, đi thẳng vào nhà đem thức ăn đặt lên bàn. Thức ăn hôm nay
là vài cái bánh hỉ hôm qua còn lại cùng với hai khối thịt to không biết là thịt
gì.
Nhà Mai Tử không có đàn ông, bình thường thức ăn chính
là gạo cùng ngũ cốc. Mai Tử nương xem lương thực như mạng, cho đến
bây giờ cũng luyến tiếc đem lương thực đi đổi thức ăn khác, về
phần dinh dưỡng trong nhà, đã có mấy con gà có
thể cho trứng. Bởi vậy nhà Mai Tử một năm bốn mùa không có lấy vài
lần có thức ăn mặn trong bữa ăn, chỉ lúc nào đón năm mới mới có
thể thay đổi khẩu vị. Nay Mai Tử ngửi thấy mùi thịt thơm phức, miệng
bắt đầu ứa nước miếng.
Nàng chạy nhanh cúi đầu, nuốt nuốt nước
miếng. Kỳ thật không phải nàng thích ăn thịt, có ăn hay không cũng
giống nhau. Trước kia A Thu chạy vào núi bẫy được một
ít chim về nướng. A Thu làm cho Mai Tử cùng Chu Đào
ăn, nhưng một miếng Mai Tử cũng không động vào. Nàng nghĩ đệ muội nếu thích ăn
thì cứ để cho bọn họ ăn đi, dù sao mình ăn vào bụng cũng
đi ra, có thèm thì cũng chỉ trong nhất thời mà thôi.
Tiêu Kinh Sơn hiển nhiên không chú ý đến suy nghĩ của
Mai Tử, hắn đặt thức ăn trong tay xuống rồi lại đi vào bếp bưng cháo.
Mai Tử chạy theo hỗ trợ, nhưng Tiêu Kinh Sơn
đã nhanh chóng múc xong hai chén cháo, chuẩn bị đem lên. Mai
Tử nhanh nhẹn tiếp lấy một chén, không ngờ cháo còn nóng nên liền
buông xuống. Tiêu Kinh Sơn một tay bưng một chén nói: "Vào đi
thôi, cứ để ta".
Nhà Mai Tử bình thường đều có khay gỗ, muốn
bưng cháo chỉ cần để lên khay gỗ đó. Lúc này nhìn Tiêu Kinh Sơn
một tay bưng chén cháo nóng, nàng không khỏi lo lắng, nhỏ giọng kêu:
"Mau đặt xuống, đừng để phỏng tay".
Tiêu Kinh Sơn không để ý đến: "Da ta dày, không
sợ nóng"
Mai Tử nhìn bàn tay đầy vết chai sạn, thô
dày hữu lực của Tiêu Kinh Sơn, đúng là không ngại nóng. Mai Tử cầm
đũa dưới bếp đi theo Tiê