
nhiên lại gặp phải tình huống
này… Thanh y nam tử chỉ có thể đơ người, đứng bất động, nhìn nữ nhân
đang cố sống cố chết bám lấy chân phải của mình.
“Cửu Âm chân kinh? Nàng biết Cửu Âm chân kinh ở đâu?”
Đến khi Cầu Thiên Nhẫn bật thốt lên, thì thanh y mới chợt tỉnh, để ý tới
lời nói của nữ nhân đang ngồi dưới đất, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói… ngươi
biết Cửu Âm chân kinh đang ở đâu?”
“Phải, phải, ta đương nhiên
biết…” mới lạ đó! Biết sư phụ đã quan tâm đến lời tôi nói, tôi lập tức
gật đầu như giả tỏi. Mặc dù vốn dĩ không biết cái quyển “Cửu Âm chân
kinh” kia đang ở đâu, nhưng sợ sư phụ sẽ xem tôi như người xa lạ, bỏ mặc tôi không lo, nên tôi chỉ có thể mở to mắt nói dối: “Nếu sư… công tử
chịu dẫn ta cùng đệ đệ của ta theo cùng. Ta sẽ nói cho công tử biết nơi
cất giấu “Cửu Âm chân kinh”!”
Năm Chính Hòa thứ năm, vua Huy
Tông. Theo lệnh hoàng đế, 1 vị quan trong triều tên là Hoàng Thường đã
thu thập hết sách của Đạo gia gồm 5481 quyển viết thành bộ sách “Vạn thọ Đạo tàng.” Nhờ sự thông minh có sẵn của mình và sự kiên trì, Hoàng
Thường đã học được toàn bộ các bí kíp võ học Đạo gia, trở thành cao thủ.
Sau đó, theo lệnh Huy Tông hoàng đế, Hoàng Thường dẫn quân tiêu diệt Minh
giáo, toàn quân đại bại. Người thân mất hết, tuy nhiên, với võ công của
mình, Hoàng Thường đánh bại hầu hết cao thủ Minh giáo, chạy thoát được.
Hoàng Thường trong người mang thương tích, chạy khỏi Minh giáo, ngất xỉu giữa đường, vô tình được 1 sơn nữ cứu sống. Từ đó, ông sống ẩn cư trên
núi cùng sơn nữ, hai người kết nghĩa phu thê, trải qua cuộc sống bình
bình an an. Nhưng Hoàng Thường cũng không quên mối thù xưa, ngày ngày tu tập võ công, mong có ngày báo được thù xưa.
Sau 1 thời gian tu
tập, ông dần ngộ ra đạo lý võ học, thế nhưng thời gian đã trôi qua quá
lâu. Tất cả kẻ thù năm xưa đã chết hết, Hoàng Thường đành bỏ qua ý định
trả thù, lại tiếc những kiến thức Đạo gia mình học được, nên viết hết
chúng lại vào 1 quyển sách, đặt tên là “Cửu Âm chân kinh”. Cửu Âm chân
kinh gồm hai quyển: quyển thượng bao gồm các bí kíp rèn luyện nội công
căn bản của Đạo gia, quyển hạ gồm các chiêu thức khắc địch và bảo vệ
thân thể. Sau khi Hoàng Thường qua đời, “Cửu Âm chân kinh” lưu lạc trong nhân gian, khiến toàn bộ giới võ lâm rơi vào cảnh máu tanh mưa máu, ta
giết ngươi, ngươi giết ta, cốt yếu để tranh cho bằng được 2 quyển sách
về mình. Sau đó, không hiểu lý do vì sao “Cửu Âm chân kinh” lại đột
nhiên biến mất.
Cứ tưởng võ lâm sẽ được yên bình, nào ngờ bẵng đi một thời gian, đột nhiên “Cửu Âm chân kinh” xuất hiện trở lại, lần nữa
khiến giang hồ dậy sóng. Nhân sĩ võ lâm bắt đầu rụt rịt, 1 cuộc tranh
giành đẫm máu lại diễn ra trong âm thầm, nhưng cuộc tranh giành này có
chút khác so với lần trước. Bọn họ không đi tranh giành sách quý, mà lại tranh giành nữ nhân… nữ nhân tự nhận mình biết nơi cất giấu sách quý.
“AAAAA…” Tôi nhìn sát chết người la liệt trên đất, không kiềm chế được cảm xúc,
mà ngửa đầu lên trời hét dài. Tôi thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ chết
cho rồi, tại sao, tại sao, tại sao… (lập lại 3000 lần), tôi lại lớn
miệng nói mình biết “Cửu Âm chân kinh” ở đâu kia chứ? Tôi thật sự quá
ngu, quá ngu, quá ngu… (lập lại 3000 lần) mà.
“Thối nữ nhân! Có
để cho người khác ngủ không?” Vân Thường bị thương, nằm co mình trên đất tìm tư thế thoải mái để ngủ, đang lim dim thì bị tiếng gào rú của tôi
làm giật mình, tức giận hét lên.
“Đến người nào, giết người đó!”
Sư phụ sau khi giải quyết xong 1 đám sát thủ, ngồi tựa người vào thân
cây đều khí, bị tôi và Vân Thường làm ồn, mở mắt, liếc 1 ánh mắt lạnh
lùng về phía tôi, nhả ra 1 câu, sau nhắm mắt tiếp tục đều khí.
“… (||| -.-)”
Sức hút của “Cửu Âm chân kinh” quá lớn, bất kỳ nhân sĩ võ lâm nào cũng đều
muốn sở hữu nó. Ngay cả sư phụ cũng không ngoại lệ. Cho nên ngày đó
người mới bất chấp sự giận dữ của Cầu Thiên Nhẫn cùng với miệng lưỡi thế gian, mang theo tôi và Vân Thường rời khỏi Thiết Chưởng Bang. Cũng bởi
sức hút của “Cửu Âm chân kinh” quá lớn nên có rất rất nhiều sát thủ đến
truy sát chúng tôi… À không, phải nói là truy sát tôi mới đúng. Cũng may nhờ võ công sư phụ cao siêu, nếu không tôi không biết đã chết bao nhiêu lần. Chỉ có điều, hiện tại tôi sống còn khổ sở hơn cả chết.
“Ngủ đi! Ngày mai ta muốn thấy chân kinh!” Sư phụ mở mắt lần nữa, nói thêm 1 câu, câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa ý nghĩa vô cùng sâu xa, 1 ý nghĩa chết chóc.
“AAAAAAAA….” Sống mà suốt ngày cứ bị uy hiếp
đến tính mạng như thế này, làm sao mà sống đây? “Cửu Âm chân kinh” ngươi ở phương nào?
“Thối nữ nhân!” Vân Thường lại bộc phát rồi. Trời ngã về tây, tôi
và Tiểu Thất rốt cuộc đến được Tây Sơn. Tới nơi, đã thấy có mấy ngàn
người ngồi thành vòng tròn, theo thế trận “Thái Cực Ất Tự Đồ” tại đấy,
già có, trẻ có, ăn mặc rách rưới, mặt mày lam lũ. Người nào người nấy
đều ngồi trên chiếc bị cỏ, tay cầm gậy trúc được sơn đỏ. Tất cả điều
ngồi im lặng, nét mặt nghiêm nghị, không ai nói chuyện to nhỏ gì cả.
Bên trong vòng tròn đặt 1 cái bục cao, chính giữa bụt đặt 1 cây gậy trúc