Insane
Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 10.00/10/466 lượt.

được tiếng

gió vù vù thổi qua tai. Gió tạt ào ào vào mắt cay xè, tôi không cách nào mở nổi mắt. Chớp mắt 1 cái đã tới cửa thành. Nhưng biết rõ khinh công

của sư phụ cũng vô cùng lợi hại, nếu cứ chạy như thế này cũng không phải là cách, chắn chắn sẽ nhanh chóng bị sư phụ bắt lại.

“Kiếm chỗ

núp vào!” Tôi la lớn, lão ngoan đồng cũng rất tinh ranh, vừa nghe liền

phi thân vòng trở lại, núp vào 1 ngôi nhà dân gần đó.

“Ôi, nhiều

năm như vậy, Hoàng lão tà vẫn chưa quên thù xưa, lão cũng quá thù dai

đi.” Sau khi xác định, sư phụ đã đuổi theo ra ngoại thành, lão ngoan

đồng mới thở ra 1 hơi, vỗ vỗ ngực mình, nói.

“…”

“Mà cũng tại ngươi, nếu không phải ngươi chọc giận ta, ta làm sao lại hét lớn như vậy, còn bị Hoàng lão tà phát hiện.”

“…”

“Ngươi nói gì đi chứ? Ngươi có chỉ đường cho ta đi tìm Quách huynh đệ không?”

“Quách huynh đệ của lão đang ở phía bắc, chỉ cần đi về phía bắc chắc chắn sẽ gặp được.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên!” Là nói dốc rồi, Quách Tĩnh đang ở Tương Dương, nhưng nếu đi

Tương Dương có nghĩa là sẽ đi về phía nam, trùng hướng với sư phụ. Tất

nhiên phải đi về phía bắc rồi. Mỹ nam ta đến đây.

“Vậy đi thôi!” Lão ngoan đồng túm lấy tôi, muốn phi thân đi.

“Uhm, nhưng trước tiên lão hãy giải huyệt cho người ta đã.” Tôi chỉ tay về 5

người dân vô tội, bị tôi và lão ngoan đồng vô duyên vô cớ chiếm nhà,

đang nước mắt lưng tròng ngồi ở 1 góc trong nhà.

“Ahaha… Ta quên mất.” Mông Cổ sau khi diệt

nước Kim, quân thiết kỵ tiến vào biên cảnh nhà Tống, nhiều thành trấn ở

vùng biên thùy phía Bắc của cương giới Đại Tống, bị quân Mông Cổ chiếm

đóng, bọn chúng cướp bóc, cưỡng hiếp, đốt nhà, giết người. Nơi đâu cũng

thấy cảnh tiêu điều, hoang phế.

Tôi cùng lão ngoan đồng 1 đường đi về phía bắc, càng đi càng gặp nhiều quân lính Mông Cổ.

“Ngươi có thật sự biết Quách huynh đệ ở đâu không? Tại sao đi mãi mà chẳng

thấy hắn, mà chỉ thấy mấy tên Mông Cổ đầu to, óc nhỏ này thôi.” Sau khi

giải quyết xong 1 đám binh lính Mông Cổ ức hiếp dân chúng trên đường,

lão ngoan đồng lại tiếp tục điệp khúc ca thán.

“Thật mà, chẳng

phải “Quách huynh đệ” của lão từ nhỏ sống với người Mông Cổ sao? Đến chỗ có càng nhiều người Mông Cổ thì đúng rồi.”

“Lần nào ngươi cũng dùng lý do này.” Lão ngoan đồng bĩu môi, giơ chân đá 1 cái vào người tên lính Mông Cổ.

Tên lính xấu số, bị đá đau, mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự. Mấy tên còn

lại hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy, muốn mở miệng cầu xin nhưng miệng bị nhét vải, cả người bị trói gô nằm trên đất, chỉ có thể “Ư ư a a” không

thành tiếng. Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng trên mặt hòa với máu, nhìn mà kinh dị khủng khiếp.

“Haha, thì đúng là như vậy thật mà.” Không dùng lý do này thì dùng lý do nào đây.

“Hai vị ân công, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nếu không chê có thể đến

hàng xá của Trương mỗ, dùng tạm bữa cơm chiều, ngủ lại 1 đêm.” Nam nhân

cao gầy dáng vẻ thư sinh bước ra khỏi đoàn người, đến chấp tay cung kính nói với tôi và lão ngoan đồng.

“Nhưng như vậy thì ngại quá.” Tôi e dè nói với Trương Sinh.

“Ân công xin đừng nói vậy, nếu không có hai vị ân công ra tay cứu giúp, thì nương tử của ta đã sớm bị bọn Mông Cổ kia làm nhục rồi, Trương mỗ và

gia quyến cũng khó giữ mạng. Đại ân đại đức này, cả đời Trương mỗ không

bao giờ quên được.”

“Nếu đã thế, cung kính không bằng tuân mệnh.” Thật ra là tốt không gì bằng.

Gia đình Trương Sinh ở thành trấn này cũng thuộc dòng dõi thư hương, có

chút tiếng tăm. Hôm nay là ngày giỗ của phụ thân, nên cả nhà kéo nhau

lên núi cúng bái, nào ngờ lúc trở về thì gặp đám lính Mông Cổ, bọn chúng thấy nhan sắc của Trương thị xinh tươi, liền nảy tà tâm. Cũng may gặp

được tôi và lão ngoan đồng đi ngang, sẵn tay cứu. Trương Sinh cảm kích

mời chúng tôi về nhà, một việc tốt như vậy, ăn ở miễn phí, sao tôi có

thể bỏ qua.

Nhà Trương Sinh cũng được gọi là sang trọng, tôi và

lão ngoan đồng được đãi 1 bữa thịnh soạn. Trương Sinh còn đặc biệt sai

người chuẩn bị phòng thượng hạng cho chúng tôi. Ăn uống no nê, tắm nước

nóng thoải mái, mấy ngày đi đường mệt mỏi như được trút bỏ, tôi leo lên ổ chăn mềm mại, vừa đặt lưng lên là ngủ sai như chết.

Đến nữa đêm, mơ mơ màng nghe được tiếng động lạ, còn có tiếng rất nhiều người nói chuyện.

“Không được.”

“Xin tiền bối đừng xen vào, chủ nhân đã căn dặn, nếu tìm được người thì phải lập tức đưa trở về.”

“Ta nói không được là không được, ngươi mà mang Trình nha đầu đi, thì ai dẫn ta đi tìm Quách huynh đệ.”

“Nếu đã vậy, thì xin đắc tội.”

“Được thôi, có ngon thì lại đây!”

Rồi có tiếng đánh nhau, tiếng đồ đạc bị đánh đổ, 1 lúc sau thì mọi thứ lại chìm vào im ắng.

Đến sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng la thất kinh của hai nha hoàn.

“AAA….” Hai nha hoàn vừa đẩy cửa bước vào phòng thì đánh rơi luôn chậu đồng trên tay. Nước văng tung tóe khắp nơi.

“Haha… Không phải ta… Thật sự không phải ta…” Tôi nhìn cảnh tượng bừa bộn của

căn phòng, thì chỉ có thể cười trừ, thật sự không biết nói gì? Sau mới

có 1 đêm mà lại trở nên như vậy, giống như có 1 đội quân vừa càn quét

qua căn phòng. Mấy món đồ cổ đắc ti