
ô ấy vẫn còn nghĩ đến An Húc Dương sao?!
Đầu bên
kia, Hoa Hồ Điệp ngây người nhìn An Húc Dương đứng như một vị thần trước mặt
anh chàng. Không phải cậu ta không thấy gì sao? Sao lại cướp điện thoại chuẩn
như vậy, ra tay một cái là bách phát bách trúng.
An Húc
Dương từ từ đưa điện thoại lên tai: “Anh không sao”. Một tiếng nói yếu ớt
truyền đến, Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng run rẩy: “Em xin lỗi”.
Lúc
trước, cô đã sai khi coi tình cảm thời trẻ là tình yêu, lúc phát hiện ra trái
tim mình không còn chỗ dành cho An Húc Dương nữa, cô đã khiến anh tổn thương
sâu sắc. Đây là lỗi của cô. Nhưng giờ cô lại chỉ có thể nói với An Húc Dương
một câu, em xin lỗi.
An Húc
Dương im lặng trong giây lát:
“Không
cần xin lỗi anh, dù sao giờ anh cũng không còn yêu em nữa rồi”.
Tút...
tút....
Tiếng
ngắt điện thoại đầu bên kia vọng đến khiên Kỷ Hiểu Nguyệt sững sờ, cô không xác
định được lời An Húc Dương là thật hay giả, nhưng cô thật sự hy vọng anh có thể
từ bỏ cô, hy vọng An Húc Dương tìm được cuộc sống mới cho riêng mình. Người như
anh nên có một tình yêu hoàn hảo mới phải.
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang mải suy nghĩ về chuyện của An Húc Dương nên không chú ý vạt áo mình
đã bị người nào đó vén lên.
“Anh
muốn làm gì vậy?” Thấy lạnh trước ngực, Hiểu Nguyệt sực tỉnh.
“Bà xã,
anh muốn em!” Tề Hạo cúi đầu che đôi môi Kỷ Hiểu Nguyệt, bàn tay lớn bắt đầu
“khai phá vùng đất mới” trên cơ thể Hiểu Nguyệt.
Cô nàng
đáng giận này, giờ mà còn nghĩ đến gã đàn ông khác sao? Tề Hạo ra sức trừng
phạt cô gái hay mất tập trung này khiến Hiểu Nguyệt chẳng còn hơi sức nghĩ đến
người khác nữa.
Tề Hạo
là một con sói bị bỏ đói lâu ngày, cô cừu nhỏ nên chịu trách nhiệm với chính
hành động cùa mình thôi!
***
Trong
biệt thự của An Húc Dương, Hoa Hồ Điệp trợn tròn mắt nhìn anh:
“Cậu,
cậu, cậu...”
“Đừng
nói cho Hiểu Nguyệt biết tôi bị mù, tôi không hy vọng hình ảnh cuối cùng của
tôi trước mặt cô ấy lại là một người mù”. An Húc Dương bình tĩnh quay người
lại.
“Hình
ảnh cuối... cuối cùng?” Hoa Hồ Điệp đột nhiên không “tiêu hóa” được lời nói cùa
An Húc Dương.
“Tôi sẽ
rời khỏi đây’’.
“Ra
nước ngoài sao?” Hoa Hồ Điệp gật đầu, chắc cậu ta ra nước ngoài chữa mắt.
“Ừ”.
Đột
nhiên Hoa Hồ Điệp mắt sáng ngời, những tế bào “hóng hớt” khắp người anh chàng
lại một lần nữa sục sôi vì việc anh chàng vừa mới nghĩ đến:
“Sau
khi chữa khỏi mắt rồi thì sao? Cậu còn quay về đây nữa không?”
An Húc
Dương im lặng một lúc rồi đáp:
“Không
biết”. Không biết đến lúc đó liệu anh còn có dũng khí để trở về không.
“Có cần
nói cho Tề Tiểu Bạch biết không?”
“Đừng
nói”.
Nhưng
sự thật lại chứng minh, Hoa Hồ Điệp không hề đáng tin.
Vừa lên
máy bay, An Húc Dương đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Này,
này, mấy người có còn nhân tính không hả! Chỗ dành cho người mù cũng muốn tranh
à! Tránh ra mau!” Tề Tiểu Bạch hùng hổ đá hai tên lưu manh kia.
“Tề
Tiểu Bạch?!” An Húc Dương không khỏi kinh ngạc.
“Anh
định cứ như vậy mà bỏ đi sao? Tôi cho anh biết, không có cửa đâu nhé! Máy bay
sắp cất cánh rồi, ngồi cẩn thận đi!” Tề Tiểu Bạch vừa thắt dây an toàn cho mình
và An Húc Dương vừa cười.
Tề Tiểu
Bạch cười lạnh: Người bị Tề Tiểu Bạch tôi đây nhắm trúng, không ai có thể chạy
thoát khỏi tay tôi đâu!
An Húc
Dương lặng lẽ quay mặt đi.
Ngoài
cửa sổ, một vòng lửa lớn đang lướt qua những rặng mây đỏ bay lên cao. Dưới rặng
mây đỏ ấy, Tề Hạo đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt chạy khắp bờ cát.
“Bà xã,
để anh dạy em bơi nhé!”
“Đừng!
Tôi không muốn bơi!”
“Đến
đây đi, đơn giản thôi mà, em cứ ôm anh là được rồi”.
“Đồ
biến thái, bỏ tôi ra!”
…
Rất
nhiều năm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tề Hạo cầu hôn
mình trong trạng thái gần như khỏa thân
Tề Hạo
nói: “Vậy càng có thể chứng minh tấm chân tình của anh với em!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt giận dữ nói: “Sau này không cho phép anh được bơi trước mặt người khác!”
Tề Hạo
nhanh chóng hiểu ý của bà xã, anh gật đầu nói: “Cơ thể của anh vĩnh viễn chỉ
thuộc về một mình em”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “!@#$#!”
Người
vô liêm sỉ vĩnh viễn vô liêm sỉ!
***
Về việc
gặp gỡ cha mẹ hai bên.
Mẹ Kỷ
Hiểu Nguyệt thấy con gái được cầu hôn trên TV, sung sướng đến rơi nước mắt. Hôm
đó, bà định kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới với bố Kỷ để về nhà xem
cậu con rể, nhưng bố Kỷ phân tích rất hợp lý rằng: Dù họ có quay về cũng không
gặp được cô con gái và cậu con rể còn đang du lịch kia, có vậy mẹ Kỷ mới chịu
từ bỏ ý định.
Kỷ Hiểu
Nguyệt và Tề Hạo trở về cũng gây nên xôn xao trong dư luận. Tổng giám đốc Tề và
Tề phu nhân trong lời đồn đại cùng nhau quay về, đó đương nhiên là một tin tức
lớn, sân bay tràn ngập phóng viên.
Còn
việc vì sao lại là sân bay mà không phải là bến tàu, vấn đề này nên để Tề Hạo
trả lời.
Tề Hạo
thoải mái nói: “Tối hôm đó, Hiểu Nguyệt mệt quá nên tôi không đành lòng đánh
thức cô ấy”.
Vì lỡ
giờ thuyền chạy, Tề Hạo đã rất “nhân đức” gọi điện thoại hủy phòng của anh và
Kỷ Hiểu Nguyệt trên thuyền, sau đó bắt đầu một tuần trăng mật ý nghĩa, thế nên
mới quay về muộn n