
chỉ
muốn ngủ, không muốn để ý hắn. Sau đó hắn đứng chắn trước cửa, ta đi ra không
được, đành phải nhìn về phía Tuyết Vực xin giúp đỡ, kết quả, hắn thế nhưng đang
ngủ gật ở bên bàn, ta yên lặng trợn trừng mắt, thầm nghĩ Tuyết Vực quả nhiên
không đáng tin cậy.
"Miêu Miêu, ngươi có
biết những tiểu tiên giống như ngươi muốn rời khỏi thiên cung một lần có bao
nhiêu khó khăn không?" Nét mặt của Hồ Phỉ đứng đắn nói.
Rất khó sao? Kỳ thực ta
cũng không nghĩ tới, rất là hoài niệm chiếc giường ở Nguyên Hoàng cung a!
"Lần này khó mà có
cơ hội ra được, không bằng chúng ta ra ngoài dạo đi!" Hồ Phỉ nháy mắt,
lông mi thật dài chớp chớp, khiến ta không khỏi nghĩ tới cây quạt của Mặc
Tương.
Không đợi ta trả lời, hắn
lại tiếp tục nói, "Ta dắt ngươi đi nhân gian có được không?"
Ta vốn định trả lời hắn
rằng nơi nào ta cũng không muốn đi, nào ngờ nghe được hai chữ “nhân gian”, lại
do dự .
Lúc này thổ thần ngủ gật
kia cũng mở mắt , "Tốt tốt, mang về cho ta chút thức ăn ngon, đồ chơi vui,
ta bị bắt ở chỗ này cũng ngột ngạt chết rồi!"
Ta thừa nhận ta có chút
tâm động, nhưng mà ta vụng trộm chạy đi chơi, làm thế nào để ăn nói với sư phụ?
Nếu trở về không thấy ta có nổi giận hay không? Ta hơi có chút lo lắng, sau đó
thổ thần cam đoan với ta, nói là sẽ nói rõ ràng với sư phụ của ta, lại nói thời
gian sư phụ bọn họ vào núi không xác định được, lần này chắc khoảng bảy tám
ngày, bảo ta yên tâm đi chơi.
Sau khi ta do dự một
phen, cuối cùng không chịu được sự cám dỗ của phàm trần kia, ngồi trên pháp khí
của Hồ Phỉ, theo hắn một đường thẳng đến nơi có người ở.
Bởi vì cách mặt đất khá
gần, nên đi một ngày thì đã đến nơi có dân cư sinh sống, ta phấn khởi bừng bừng
muốn xuống đất, lại bị Hồ Phỉ nhạo báng chưa từng trải việc đời, liền cúi thấp
đầu, tùy ý cho hắn nắm cái mũi, đến khi bay qua một đỉnh núi, hắn quay đầu hỏi
ta, "Chúng ta ẩn thân đi quan sát chung quanh, hay là hóa thành người phàm
tự đi thể nghiệm một phen?"
Ta hơi do dự, bởi vì nội
dung lựa chọn trong câu hỏi đó có gì khác nhau đâu.
Sau đó Hồ Phỉ tuyệt đối
không có nhẫn nại giải thích những thắc mắc cho người khác, không giải thích
cũng liền thôi, còn muốn đưa tay bóp mặt ta, ta làm vẻ muốn đá hắn, lại phát
hiện giờ phút này đang ở giữa không trung, nếu đá hắn xuống, bản thân ta, cũng
không biết được phải làm như thế nào để đảm bảo pháp khí này tự bay.
Một lát sau ta theo Hồ
Phỉ xuống tới mặt đất, hắn thu thần quang hóa thành một thiếu niên mười bảy
mười tám tuổi cử chỉ nhanh nhẹn, mà ta bởi vì không biết thuật biến hóa này,
đành phải tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Hắn cố tình cười đến giảo
hoạt, chỉ thu hồi hết ánh sáng quanh thân ta lại, cho nên, ta có vẻ nhỏ hơn so
với hắn.
"A ha, dáng vẻ này
của ngươi, vừa vặn làm nha đầu của ta!"
Ta quả thực rất tức giận,
lại bởi vì bản lĩnh không bằng người khác không thể không ăn nói khép nép, liền
không thèm nói chuyện mà theo hắn vào thành.
Thành trấn ở nhân gian
này, cũng thật làm cho người ta hoa cả mắt.
Đá xanh trải đất, các sạp
bán hàng rong thì hò hét chào mời, đủ loại ca hát tạp kĩ khua chiêng gõ trống,
rất náo nhiệt. Ta sờ đông nhìn tây, hận không thể đem tất cả mọi thứ mà sờ qua
một lần, Hồ Phỉ phát hiện, thấy ta nhìn chằm chằm nam tử nhân gian phong lưu
phóng khoáng mặt như quan ngọc ở trước mặt, ở bên tai ta nghiến răng nghiến lợi
nói, "Ngươi dám sờ thử xem?"
Ta ngượng ngùng cười, đưa
tay rút vào trong tay áo, có chút ngượng trừng hắn một cái.
Ta chỉ là không thể phân
biệt được nam tử trước mặt này đến cùng là nam hay là nữ, diện mạo mặc dù thật
là nam tử không thể nghi ngờ gì, vì sao trên vành tai lại đeo một cái trang sức
nho nhỏ? Nhưng mà đương nhiên Hồ Phỉ không có tâm trạng cùng ta cùng nghiên cứu
chuyện này, thấy ta không đi, thì đưa tay ra muốn kéo, ta vội vã nghiêng người,
lại vẫn là lưu luyến không rời theo hắn đi về phía trước.
Mà khi đi ngang qua một
tiệm bánh bao, ta làm cách nào cũng không đi nổi.
Tiểu mục đồng trước kia
rất luôn khát khao có thể ăn hai cái bánh bao thịt, vì thế lần này thấy, ta
liền cảm thấy đó là mĩ vị nhân gian, như không nếm thử, tất nhiên hối hận, có
người nói hồng trần nhiều dụ hoặc, nhập thế thì phải lịch kiếp, cuối cùng ta
xem như đã hiểu rõ.
Hồ Phỉ hỏi ta thất thần
làm gì.
Ta hết sức sầu khổ, chỉ
cảm thấy bản thân mỉnh không thể di chuyển được chân nữa, yếu ớt thở dài một
tiếng, "Cái này là kiếp nạn trong trần thế của ta a!"
Hồ Phỉ không rõ chân
tướng, sau một lát đột nhiên tức giận, kẹp chặt cánh tay ta liền kéo ra bên
ngoài, trong miệng hùng hùng hổ hổ, "Ngươi có biết mất thể diện lắm hay
không!"
Ta giãy giụa không ra,
dứt khoát ngồi trên mặt đất, có lẽ hai người chúng ta tranh chấp quá mức bắt
mắt, dẫn tới có rất nhiều người vây lại xem. Người qua đường chỉ trỏ, mặc dù ta
ngượng ngùng không được tự nhiên nhưng lại cảm thấy bánh bao kia không thể
không ăn, cố rụt đầu lại thành một khối, nhất định không đi.
Hồ Phỉ dựng lông, thét to
về phía những người qua đường đang vây lại nhìn, "Nhìn cái gì