Polaroid
Tiên Phong Đạo Thê

Tiên Phong Đạo Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323004

Bình chọn: 7.5.00/10/300 lượt.

ình cảm kính ngưỡng, tức thời liên tục gật

đầu lập lời thề, quyết không nói cho người thứ hai nghe. Thổ thần chuyển từ

buồn sang vui, liên tiếp khen, "Ta xem sự trong sáng đơn thuần của tiểu

tiên hữu không phải là giả, quả nhiên không giả!"

Ta được khích lệ sắc mặt

đỏ ửng, mỉm cười với thổ thần. Đứng ở bên ngoài một lát lại cảm thấy lạnh, liền

nhanh chóng trở về phòng cuộn mình thành một khối sưởi ấm, thổ thần rất là áy

náy, biết được ta sẽ không có tiên pháp còn hưng trí dâng trào muốn dạy ta một

pháp quyết khu hàn, kết quả nói một nửa lại ngưng, chỉ thấy hắn than thở nói,

"Tiểu tiên hữu là đồ đệ của Viêm Hoàng Thần Quân, tiểu lão nhân suýt nữa

vượt quá thân phận!"

Về sau, hắn không chịu

dạy ta nữa, ta lạnh đến hốt hoảng, đem bản thân quấn lại thành một quả cầu,

tiếp theo cầu xin thổ thần kể về những chuyện hắn biết, để dời đi lực chú ý của

ta, mới không cảm thấy lạnh như vậy.

Thổ thần suy nghĩ, đi ra

ngoài phòng, chưa đến một lát liền bưng một chậu than trở lại, ta ngồi ở cạnh

lò lửa cảm thấy ấm áp hơn khá nhiều, liền chống cằm nghe hắn kể chuyện xưa.

"Chúng ta là thổ địa

một phương, tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi phạm vi quản hạt, nếu đi nơi

khác, chính là làm trái với quy củ!" Thổ thần vuốt râu chậm rãi mở miệng,

ngữ khí thật là bi thương.

"Từ khi đến vùng

băng tuyết này, người duy nhất lão nhân gặp qua chỉ có Viêm Hoàng Thần Quân,

cho nên cũng chưa thể nói tới những điều đã tai nghe mắt thấy. Ước chừng chính

là mỗi lần sư phụ của ngươi đến thì tiên nữ đi bên cạnh không giống nhau, uhm

uhm, chỉ có điểm này là khác biệt." Thổ thần cười ha ha, ta thập phần

không hiểu, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, rất do dự hỏi, "Chẳng

lẽ là nói sư phụ của ta, hắn rất được hoan nghênh, rất nhiều tiên tử đều thích

đi cùng với hắn?"

Điểm ấy thì ta rất rõ, Tử

Tô cũng từng nói như vậy.

Thổ thần hơi hơi nhún

vai, không phản bác ta, gõ gõ nắp trà ấm trên bàn, tiếp tục giảng đạo, "Ta

kể cho ngươi nghe một chút chuyện xưa của ta. Trước khi đến nơi này, ta là thổ

thần ở thành Vân Trạch."

Thổ thần dừng một chút,

lại đứng dậy lục lọi một hồi trong ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái gói to.

Gói to này ta nhận biết, ước chừng là một loại túi càn khôn, giống cái túi đồ

ta mang theo, chính là để cất những đồ vật không tiện để ra bên ngoài, là một

loại pháp bảo của tiên gia. Gói đồ kia của ta là do Tử Tô luyện ra, cất không

được nhiều đồ lắm, cái gói to phủ bụi này chắc hẳn cũng không phải thật tinh

diệu, chẳng qua vẻ mặt thổ thần thần bí đang lục lọi bên trong, ngược lại gợi

lên sự hứng thú của ta, đôi mắt không hề chớp mà theo dõi hắn.

"Tìm được rồi!"

Thổ thần cười ha ha, đem một đồ vật đủ màu sắc dè dặt cẩn trọng đặt trên bàn.

Ta còn đang mê hoặc, chỉ thấy hắn cười tủm tỉm đem một viên gì đó ném vào

miệng, một dáng vẻ hưởng thụ, sau đó lại cầm một viên ném về phía ta, ta vội

vàng đón được, cũng học dáng vẻ của hắn, đem cái đó bỏ vào trong miệng, lập tức

cảm thấy hương vị thơm ngọt.

"Đây chính là kẹo

tốt nhất cung phụng cho miếu thổ địa của thành Vân Trạch năm đó, có phải rất

ngon hay không?" Ta liên tục gật đầu, thổ thần cười đến thoải mái, liền

đem phân nửa kẹo kia nhét vào trong tay ta, sau một lát lại thở dài, "Chỉ

là bị giáng đến ngọn núi tuyết phủ quanh năm này, người còn không có, làm gì có

miếu thổ địa nha!"

Không có miếu thổ địa,

thì kẹo ở đâu ra, ta biết rõ nỗi sầu khổ của hắn, cũng có vẻ mặt đau khổ thở

dài.

"Nếu không phải ba

trăm năm trước ma giới tác loạn, thành Vân Trạch kia của ta cũng được cho mưa

thuận gió hoà đất đai rộng lớn, dân chúng an cư lạc nghiệp quang cảnh thịnh thế

a, đáng tiếc đáng tiếc, đúng rồi, tiểu tiên hữu, ngươi có thể đi du ngoạn nhân

gian?"

Ta lắc đầu, nghưng suy

nghĩ lại, ta sinh ra trong ruộng lúa nước ở phàm trần, cho dù chưa đi du ngoạn

nhân gia, nhưng cũng có thể xem là đã từng ở nhân gian, vì thế lại gật gật đầu

nói, "Ta sinh ra ở nhân gian, còn gặp qua một người xinh đẹp nhất. Hắn

thích đi chân trần ngồi ở bên bờ ruộng nói chuyện với ta, ca hát đọc sách, kể

rất nhiều chuyện xưa..."

Ta còn muốn tinh tế kể rõ

những điểm tốt của tiểu mục đồng, đã bị thổ thần đánh gãy lời nói, "Hồng

trần mặc dù khổ, nhưng cũng vui vẻ vô cùng, nếu là có cơ hội du ngoạn, ngươc

lại có thể tăng thêm rất nhiều kiến thức nhân sinh, chỉ sợ dứt bỏ cũng không

được, nhiễu loạn ý chí. Đúng rồi, tiểu tiên hữu sinh ra ở nơi nào?"

Câu hỏi ngược này làm khó

ta, khiến ta phải ngừng lại, nhíu mày suy tư, hình như cảm thấy cũng có chữ

Vân. Ta nhớ không rõ, chỉ nói ước chừng cũng là ba trăm năm trước, chợt gặp đại

hạn, sinh linh đồ thán, sau đó long thái tử của Đông Hải là Mặc Tương làm mưa,

thuận tay mang ta về đáy biển. Sau khi nghe ta nói như vậy, thổ thần kia thế

nhưng vỗ mạnh cái bàn, "Chính là thành Vân Trạch của ta, tiểu tiên hữu

đúng là sinh ra ở nơi ta quản hạt, thật là có duyên!"



Ba trăm năm trước,Tuyết

Vực là thổ thần ở thành Vân Trạch. Đột nhiên gặp cảnh yêu nhân ma giới quấy

phá, lấy yêu thú dẫn đầu, bất ngờ đánh Vân T