
ằng cô bé
này thay đổi sắc mặt thực nhanh, trong nháy mắt lúc trước còn gọi ta là tỷ tỷ,
hiện tại muốn ném ta xuống, quả thật dễ dàng thay đổi.
"Đinh Đang, nhanh
chóng đuổi cho kịp!" Giọng nói của Lưu Diễm tiên tử theo gió truyền đến.
"Vâng, sư phụ!"
—— A, thì ra cô bé này
tên là Đinh Đang.
Tên rất đáng yêu, người
lại không giống với tên, trong lòng ta bất mãn suy nghĩ.
Được rồi ước chừng thời
gian hai ngày, mới đến nơi. Vừa mới đáp xuống đất, đã có một ông lão râu bạc đi
ra từ trong đám tuyết rơi, kính cẩn chào hỏi sư phụ bọn họ. Sau đó sư phụ bọn
họ tụ ở một chỗ thương lượng sự việc, ta nhìn thấy thần sắc bọn họ ngưng trọng,
lại bởi vì gió lớn nên nghe không rõ ràng, dứt khoát chuyển người sang một bên,
không thèm chú ý bọn họ nữa.
Lúc này trời giá rét đến
đông lạnh, ta lạnh run run, liền lấy bộ lông chồn tía từ trong gói đồ ra, quấn
chặt trên người, lại chà xát tay rồi lại giậm chân, đợi đến khi bên kia thương
thảo xong rồi, ông lão râu bạc mới liền nói ‘thất lễ’, dẫn chúng ta đi đến phủ
đệ của hắn. Nghe được cuộc hàn quyên trên đường của bọn họ, ta mới biết ông lão
râu bạc này tên là Tuyết Vực, là thổ thần kế nhiệm của Tuyết Sơn này. Bởi vì
chỗ này quanh năm tuyết đọng chim thú đều tuyệt tích lại càng không có hơi
người, cho nên cuộc sống mà hắn trải qua hết sức tịch mịch, muốn nhờ bọn sư phụ
của ta nói vài lời tốt trước mặt thiên đế, cho hắn đổi đi nơi khác.
Trong lòng ta luôn cho
rằng lão nhân gia này đáng thương, thật muốn thay sư phụ vỗ ngực đồng ý đảm bảo
với hắn, nào ngờ sư phụ chắc có tiên tri, liếc ta một cái, nhất thời khiến ta
rụt đầu than thở, đợi đến phủ đệ của lão nhân gia, ta càng cảm thấy hoàn cảnh
thê lương của hắn.
Bên lưng sườn núi khuất
gió, mấy gian lều nhỏ. May mắn có tiên pháp che chở, mới khiến cho lều này cũng
không bị gió quét đi, tuyết đọng đè sụp, vào phòng cũng cảm thấy không hết
lạnh, gió lạnh như trước theo khe hở thổi vào, một luồng rồi một luồng hình như
lạnh hơn một chút so với bên ngoài.
Sư phụ bọn họ đều không
yêu cầu giường đệm chăn, mà ta lại không thể rời nó, vì thế Tuyết Vực lão nhân
gia hắn phải đi chuẩn bị giường cho ta, Lưu Diễm tiên tử dẫn theo đồ nhi của
nàng ấy lập tức đi đến một phòng bên cạnh, sư phụ cũng ngồi ở bên cạnh bàn,
giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay lại đang gõ nhẹ trên cạnh bàn, khi
nhanh khi chậm, không biết có ngụ ý gì.
Ta học bộ dáng gõ bàn của
hắn, đang lúc mê mẩn, liền nhìn thấy đôi mắt của hắn mở nhanh, trong mắt ẩn
chứa ánh sáng, nhưng lại lạnh lẽo giống như băng tuyết đầy trời, không hề có
tia ấm áp.
"Tuyết Vực là bị
phạt phải ở nơi này, ngươi không cần thương tiếc hắn!" Sư phụ đại nhân
lạnh lùng nói.
Ta liên tục gật đầu, lại
kiềm chế không được lòng tò mò, "Là phạm vào sai lầm gì mà bị phạt?"
Sư phụ không nói, thoạt
nhìn tâm tình không tốt, ta không dám hỏi lại, đợi đến khi Tuyết Vực lão nhân
gia hắn lại đến dẫn ta sang phòng bên cạnh, mới nhẹ nhàng thở ra, quan sát
chung quanh, trong lều cỏ này có một bàn, một ghế, một giường, ta lấy tất cả
chăn đệm trong gói đồ ra phủ lên cái giường gỗ nhỏ, vẫn như trước không hề cảm
thấy ấm áp, nằm ở trong ổ chăn, thật lâu sau mới ngủ say. Đợi đến khi thức dậy
đã phân không rõ sáng hay tối rồi, quấn áo thật kín đi ra ngoài, cũng chỉ nhìn
thấy thổ thần ngồi ở trên ghế tựa ngủ gà ngủ gật, sư phụ bọn họ cũng là chẳng
biết đi đâu.
"Lão nhân gia, hai
người kia và sư phụ của ta đi đâu rồi ?"
Thân mình thổ thần run
lên, dường như bị kinh sợ, sau đó hí mắt nhìn thấy ta, lại thở phào nhẹ nhõm,
"Thì ra là tiểu tiên hữu, Viêm Hoàng Thần Quân hắn vào Linh Sơn."
Thổ thần đứng lên rời
khỏi ghế ngồi, lôi kéo ta ra cửa phòng, sau đó chỉ vào ngọn núi cao nhất phía
xa xa nói, "Nhìn thấy không, chính là ngọn núi kia!"
Tuyết rơi đầy trời, phủ
trắng mênh mông, ngọn núi xa xa kia giống như một lưỡi kiếm sắc nhọn dựng thẳng
chỉ lên trời cao, quả nhiên là khí thế hào hùng.
"Đi vào trong đó làm
gì? Chẳng lẽ ngọn núi đó có yêu ma?" Sư phụ hắn là chiến thần trên trời,
đương nhiên có trọng trách hàng phục yêu ma, giờ phút này lại chạy đến nơi rét
lạnh này, chắc là phát hiện tung tích yêu ma, ta nghĩ như thế.
Nào ngờ thổ thần vội vàng
xua tay, liền nói ‘hoang đường’. Chỉ thấy hắn nhìn về phía Linh Sơn kia tràn
ngập tôn kính, kính cẩn so với lúc trước nhìn thấy sư phụ của ta, còn muốn chân
thành tha thiết hơn vài phần.
Hắn hướng tới ngọn núi
tuyết quỳ lạy hành lễ, sau một lát quay lại, "Tương truyền trên Linh Sơn
này có thần vật thượng cổ, thiên địa Hiên Viên kính, có thể thông thiên triệt
địa tìm kiếm nơi hội tụ của hồn phách, đã trải qua ngàn vạn năm tuổi, chỉ sợ
sớm đã tu thành pháp lực vô biên, mặc dù không có thần vị, sợ là thần phật trên
Cửu Trùng Thiên cũng không bằng một phần vạn của hắn!"
Sau khi nói xong, thổ
thần lại bỗng nhiên ho khan một chút, "Đương nhiên mấy cái đó là phỏng
đoán của ta, tiểu lão nhân nhất thời nói lỡ lời, ngươi nên giữ bí mật cho
ta!"
Ta thấy hắn nói năng thận
trọng, trong lòng cũng dâng lên một t