
cần!" An Nhiên cự tuyệt, giọng nói như chém đinh chặt sắt, chất vấn
ông ta, nói: "Cho dù ông với tôi có quan hệ máu mủ thì như thế nào? Ông đã làm
gì cho tôi, lúc ba tôi ôm tôi sốt 39 độ đi suốt đêm đến bệnh viện vậy lúc đó ông
ở đâu? Lúc ông ấy ở bên cạnh tôi dạy tôi từng chữ cái lúc đó ông đang ở nơi mào?
Lúc tôi bị ngã, ông ấy ôm tôi an ủi tôi thì lúc đó ông ở chỗ nào? Lúc ông ấy vài
đêm không ngủ rồi hết bận chuẩn bị cho cuộc thi của học sinh, nhưng mà bởi vì
biết công việc của tôi không thuận lợi mà buông tha cho nghỉ ngơi tâm sự với tôi
một đêm lúc đó ông đang ở nơi nào? Ông ấy vì tôi làm hết thảy những lúc đó ông
đang ở đâu làm gì, tại sao nói ông với tôi có quan hệ máu mủ thì tôi lại phải
nhận thức ông, cái người đối với tôi mà nói xa lạ tới không thể xa lạ hơn đến
làm cha của tôi?"
"Ta, khi đó ta không biết, ta không biết sự tồn tại của con!" Đồng Văn Hải
giải thích, "Ta nếu như sớm biết những chuyện này, ta nhất định sẽ …"
"Ông sẽ làm cái gì?" An Nhiên cười lạnh, "Ông biết tôi là con gái của ông,
ông chỉ biết tới chỉ trích tôi không nên phá hư hôn nhân của Đồng Tiểu Tiệp cùng
Mạc Phi, bởi vì Đồng Tiểu Tiệp cùng Mạc Phi gây lộn ông lại đến chỉ trích tôi
không có gia giáo, trừ chỉ trích, ông đã làm gì?"
"Ta. . . . . ." Đối với chất vấn của cô, Đồng Văn Hải bị hỏi đến không nói
được một câu nào!
An Nhiên nhìn ông ta, ánh mắt kiên nghị nói."Ông ấy thương tôi, yêu tôi, từ
nhỏ đến lớn bao dung cho tôi hết thảy, tôi làm không tốt, có phê bình tôi để
cho tôi sửa lại, từ trong sai lầm để trưởng thành , tôi làm tốt ông ấy khích lệ
tôi, để cho tôi không ngừng cố gắng để có thể làm được tốt hơn, từ nhỏ đến bây
giờ, ông ấy chưa từng có để cho tôi thiếu thốn tình thương của người cha, chưa
từng bởi vì tôi cùng ông ấy không có quan hệ máu mủ mà xa cách tôi, bài xích
tôi, không thương tôi, người cha như vậy mới xứng đáng làm cha, ông căn bản cái
gì cũng không làm! Ông không xứng!"
Một bên, Lâm Tiểu Phân bởi vì lời này của An Nhiên có chút không nhịn được
khóc ra thành tiếng, mà Cố Hằng Văn ôm lấy bà hốc mắt cũng là hồng hồng. Đây là
bí mật hai người bọn họ che giấu gần ba mươi năm, vẫn đều sợ hãi bị An Nhiên
biết, vẫn lo lắng An Nhiên nếu biết rồi sẽ như thế nào, có đôi khi thậm chí gặp
cơn ác mộng tỉnh lại, nói là An Nhiên biết rồi, sau đó liền không nhận bọn họ
nữa, có vô số ngày gánh nỗi sợ như vậy trong lòng. Nhưng mà thì ra, thì ra nói
ra cũng sẽ không có gì thay đổi, đúng vậy a, An Nhiên vẫn rất tốt, con bé làm
sao có thể bởi vì chuyện này mà không nhận thức bọn họ, là bọn họ không tự tin,
là bọn họ vô cùng khẩn trương cho nên mới phải lo lắng sợ hãi!
"An Nhiên, con nhìn ta, ta mới là người có cốt nhục tương liên với con, mặc
dù ta không có vì con làm điều gì, nhưng mà chúng ta là cha con ruột thịt, ai
cũng không thể cải biến được chuyện này!" Đồng Văn Hải làm giãy dụa cuối
cùng!
An Nhiên lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng nói với ông ta: "Ông đối với tôi mà
nói, cái gì cũng không phải! Người nếu chỉ nhận thức quan hệ huyết thống, chỉ
nhận thức giám định báo cáo, mà không nhận thức được thân tình, mà không hiểu
được cảm ơn, vậy thì quá bi ai rồi!"
An Nhiên lắc đầu, nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm: “đối với tôi
mà nói, ông chẳng là cái gì cả! Nếu như con người chỉ thừa nhận quan hệ huyết
thống, chỉ thừa nhận báo cáo giám định gì đó, mà không thừa nhận thân tình, mà
không hiểu được ơn, vậy thì quá bi ai rồi!"
Nghe vậy, Đồng Văn Hải có phần nóng nảy, vội vàng kéo tay An Nhiên, cấp bách
nói: "Nhiên Nhiên, không phải như thế, dù sao ta cũng là cha ruột con đúng
không, con sẽ không thế nào không nhận ta đúng không."
An Nhiên hất tay ông ta, nhìn ông ta, nói từng câu từng chữ: "đừng gọi tôi
như thế, ông gọi như thế chỉ khiến tôi buồn nôn!"
"Con. . . . . ."
Tránh ra khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa, An Nhiên từng bước từng bước ép hỏi
ông ta, mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, nói: "ông nhận tôi, ha ha, chẳng qua là
ông muốn tôi thay ông cầu xin Dịch Thừa, để cho anh ấy nể mặt tôi mà đứng ra
giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không có việc này, hẳn là ông
ước gì cả đời không phải nói ra thân thế của tôi, vì ông sợ, ông sợ vì tôi mà sẽ
phá hủy mọi thứ của ông bây giờ!"
"Ta. . . . . ." Đồng Văn Hải chỉ có thể từng bước từng bước lùi ra phía sau,
căn bản là không thể nào phản bác chất vấn của cô, đúng vậy, An Nhiên nói không
sai, nếu không có chuyện này, vĩnh viễn ông ta sẽ không nói ra chuyện An Nhiên
là con gái ruột của ông ta, cũng không phải là nói gì mà không muốn phá hoại gia
đình hiện tại của Lâm Tiểu Phân gì gì, mà là ông không muốn vì chuyện An Nhiên
mà phá hoại gia đình mình hiện nay, nếu để Trần Văn biết ông ta có một con gái
lớn như thế thì còn không tan hoang cửa nhà mới là lạ. nhưng mà bây giờ ông ta
cũng không quan tâm nhiều như thế, sáng nay đã có người của ban thanh tra kỷ
luật tìm đến ông ta, tạm thời bị ông ta lửa đi, hẳn là ngày mai ngày kia vẫn sẽ
tới, nếu ông ta còn không nghĩ cách thì thật sự là chết chắc rồi