
ước đã đến
trước mặt An Nhiên, nhìn An Nhiên, khóe miệng cười, "Nhiên, An Nhiên." Đưa tay
muốn kéo tay An Nhiên.
An Nhiên theo bản năng tránh ra, nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lãnh đạm, một
lúc lâu chỉ thản nhiên nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Sự lãnh đạm của An Nhiên, Đồng Văn Hải có thể nhìn ra ở trong mắt, tay muốn
vươn ra nắm tay của cô thu lại có chút ngượng ngùng, nhìn cô, ánh mắt kia giờ
phút này xem ra đến thật là có chút ít áy náy, có chút ngại ngùng mở miệng, nói:
"An Nhiên, thật ra thì tôi. . . . . . Thật ra thì tôi. . . . . ." Muốn nói cái
gì, lại tựa hồ còn không biết phải nói như thế nào.
An Nhiên cau mày, chỉ nói: "Đồng cục trưởng mời đi ra ngoài đi, nhà tôi không
hoan nghênh ông." Cô còn nhớ rõ ngày đó ở trong phòng ăn ông ta đã nói những lời
đó với cô, cô cũng không muốn nghe ông ta nói ra nói vào gì với cô nữa.
Đồng Văn Hải biết cô vẫn còn tức giận với ông ta vì lần nói chuyện trước đó,
nên vội vàng giải thích: "An Nhiên, lần trước là tôi không tốt, tôi không biết
con mang thai, nếu như biết, tôi nhất định sẽ không nói những lời đó, thật."
An Nhiên cười lành, quay đầu đi nhìn ông ta, hỏi: "Bất kể tôi có thai hay
không có mang thai, xin hỏi ông có tư cách gì mà nói tôi cái gì?"
"Đúng đúng đúng, là tôi không tốt, không biết rõ ràng tình huống, muốn trách
hết thảy đều do Mạc Phi, rõ ràng cưới Tiểu tiệp còn…."
Đồng Văn Hải vẫn chưa nói hết, đã trực tiếp bị An Nhiên lạnh giọng cắt đứt:
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe ông nói chuyện nhà của ông, nó không có quan hệ gì
tới tôi, tôi không muốn nghe cũng không muốn biết."
"Được được, tôi không nói bọn họ." Có ý tứ cầu xin cô, Đồng Văn Hải tận lực
theo cô, một chút cũng không dám chọc cô mất hứng.
Hiện tại ông ta thật sự là cùng đường rồi, ông ta cho là những người dân kia
sau khi nhà bị phá bỏ dời đi nơi khác thì khoản tiền bồi thường kia sẽ không ai
biết, muốn tra cũng sẽ không tra được đến trên đầu của ông ta, ban đầu chuyện
này vốn là chính là Lăng Xuyên Giang khai báo ra, mà phần lớn khoản bồi thường
cho những nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác cũng bị Lăng Xuyên Giang lấy đi,
nhưng mà ai biết những người dân ở thành Bắc kia thế nhưng bởi vì tiền bồi
thường quá ít mà huyên náo lớn như vậy, còn kinh động tới Tô Dịch Thừa tự mình
đi tới hiện trường, mà càng không nghĩ đến chính là Lăng Xuyên Giang lại vào lúc
này gặp chuyện không may, ban thanh tra kỷ luật gần đây quản thông tin truyền ra
ngoài rất chặt, lần này chuyện của Lăng Xuyên Giang liên lụy không ít người, gần
đây Nghiêm Lực cũng chầm chậm tra được tới ông ta ở bên này, khoản tiền bồi
thường cho những nhà dân bị phá bỏ, đoán chừng lập tức sẽ tới tìm ông ta, nghe
nói mấy vị lão tổng của một số công ty cũng đã bị xin mời đi phối hợp điều tra,
Hoàng Đức Hưng cũng là một trong những người đó.
"Tôi không có gì cần nói chuyện cùng với Đồng cục trưởng hết." An Nhiên nói
như vậy, cũng không nhìn ông ta, trực tiếp xoay người gọi thím Trương nói: "Thím
Trương, thím tiễn khách giùm tôi." Vừa nói liền đi vào trong phòng, cô cũng
không muốn nhìn người đàn ông này, theo bản năng rất là bài xích.
Thím Trương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Đồng Văn Hải, chỉ nói: "Mời ông đi ra
ngoài đi."
Đồng Văn Hải cũng không nhìn bà, chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên, thấy cô muốn
đi, thì bước lên phía trước lôi kéo tay An Nhiên: "An Nhiên, con giúp ta van cầu
Tô Dịch Thừa, bảo anh ta đừng điều tra tiếp chuyện này nữa có được hay không, An
Nhiên, con cũng không muốn thấy ta ngồi tù chứ, dù sao ta cũng là..."
"Đồng Văn Hải!" Không đợi Đồng Văn Hải nói xong, phía sau truyền đến tiếng
kêu, thanh âm có chút bén nhọn, trong đó mang tức giận nhiều hơn.
Phía sau Lâm Tiểu Phân không biết đã đến từ lúc nào, cửa không có đóng, trực
tiếp từ ngoài cửa chạy vào, ánh mắt sưng đỏ, đầu tóc cũng có chút xốc xếch, phía
sau Cố Hằng Văn cũng nói gót chạy theo, bởi vì chạy gấp, hai người bây giờ nhìn
tới đều có chút chật vật.
An Nhiên lẳng lặng nhìn cha mẹ, lại nhìn Đồng Văn Hải, có chút không biết
hiện tại là cái tình huống gì.
Trong thư phòng Tô Dịch Thừa nghe được động tĩnh kinh động phía bên ngoài,
ngay cả cặp kính viền vàng trên mặt còn chưa kịp tháo ra, liền từ bên trong đi
ra ngoài, thấy Đồng Văn Hải, chân mày theo bản năng cau chặt lại.
Tiến lên từ phía sau đỡ lấy An Nhiên, nhìn An Nhiên đang bị Đồng Văn Hải nắm
tay đến đỏ lên, thì càng thêm không vui rõ ràng, đưa tay kéo tay của Đồng Văn
Hải, dùng sức một chút, khiến cho Đồng Văn Hải phải thả tay của An Nhiên ra.
"A!" Đồng Văn Hải có chút bị đau đem tay của An Nhiên thả ra, lúc này mới
quay đầu nhìn thấy Tô Dịch Thừa đã đi ra ngoài, cũng chẳng quan tâm Lâm Tiểu
Phân cùng Cố Hằng Văn phía sau, chỉ nhìn Tô Dịch Thừa nói: "Tô phó thị trưởng,
Dịch Thừa, cậu cũng đang ở nhà sao, vậy thì tốt quá!"
Tô Dịch Thừa đem An Nhiên kéo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, mặt
không chút thay đổi hỏi: "Đồng cục trưởng, ông muốn làm cái gì?"
"Dịch Thừa, tôi đem khoản tiền rút từ việc bồi thường cho những gia đình bị
phá bỏ nhà cửa trả lại, c