
t Đồng Văn Hải đã đến trước anh một bước, đang
cùng với cảnh sát nói chút gì đó, mặt khác có chút ngoài ý muốn là, giờ phút này
Chu Hàn đang cùng công nhân phụ trách giải trình tình huống, nhưng mà nhớ tới
công ty Chu Hàn đầu tư vào hạng mục này, ở trong này nhìn thấy hắn, cũng hợp
tình hợp lý không có gì đáng tò mò hết.
Trong văn phòng thẩm vấn, mấy người dân ồn ào trước, nữ cảnh sát làm việc
suýt nữa không thể trấn áp được trường hợp này.
Tô Dịch Thừa để cho nữ cảnh sát lui ra, chính mình đứng ở giữa những người
dân đang kích động kia, cũng không có nóng lòng mở miệng nói vẫn đề dỡ bỏ, trước
mở miệng hỏi: "Nơi này có cha mẹ của Mộc Đầu và Đẳng tử không?"
Một người phụ nữ trung niên dẫn đầu lên tiếng: "Tôi, tôi là mẹ của Mộc Đầu và
Đẳng tử."
Mặt khác một nam nhân trung niên cũng đứng đi ra: "Tôi là con trai của Lưu
Đại Thành."
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, nhìn bọn hắn một hồi lâu, mới nói: "Các ngươi đi
bệnh viện trước đi, ông lão cùng đứa nhỏ đều cần có người chăm sóc."
"Không có giải quyết vấn đề phá bỏ, chúng ta đều không đi." Người đàn ông
kiên trì nói.
Người phụ nữ tựa hồ do dự, cuối cùng cũng phụ họa nói: "Đúng, hôm nay phải
cho tất cả chúng tôi một lời giải thích, các người dựa vào cái gì đến phá nhà
của chúng tôi"
Tô Dịch Thừa mày mặt nhăn căng chút, có chút nghiêm khắc nói: "Ở trong bệnh
viện nằm là cha mẹ cùng con cái của các người, chẳng lẽ nhà ở so với họ còn quan
trọng hơn sao?"
Người đàn ông cùng người phụ nữ đều sửng sốt, có chút không thể nói được điều
gì.
Tô Dịch Thừa nhìn tất cả bọn họ liếc mắt một cái, lần này chầm chậm một
tiếng, nói: "Các người đi bệnh viện trước đi, nơi này tôi sẽ nói chuyện cùng họ,
bọn họ trở về cũng sẽ nói lại với hai người, lại có cái gì khác nhau chứ."
Nghe anh nói như vậy, con trai của ông lão cùng mẹ của hai đứa nhỏ, thế này
mới đứng lên đi tới bệnh viện.
Tô Dịch Thừa nhìn một đám người dân còn mang theo tức giận như vậy, mở miệng
nói: "Muốn xây dựng thành phố, việc phá bỏ đều là tốt cho việc phát triển sau
này của thành phố, là chuyện tốt mới đúng, vì sao các người kiên trì không chịu
phá bỏ, chẳng lẽ không muốn về sau sống ở nơi tốt trong một hoàn cảnh tốt hơn
sao, lại nói, chỉ có một thành phố phát triển tốt, thì mọi người trong thành phố
này mới có thể có cuộc sống tốt, chẳng lẽ không nên làm vậy sao?"
"Phát triển hay xây dựng lại cái gì chúng tôi đều không hiểu, đó đều là các
người làm quan định đoạt, các người sẽ không quan tâm lợi ích của người dân
chúng ta. Hiện tại nói muốn phá nhà xây dựng lại, cho một chút tiền như vậy mà
được sao, hiện tại nhà giá cao hơn, cho một chút tiền như vậy, anh nói chúng ta
sẽ đi nơi nào để ở? Không có nhà ở, để cho chúng tôi ở ngoài đường uống gió tây
bắc sao!" Trong đó có người mở miệng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, các người xây dựng cái gì đều là cho chính các người,
làm sao có thể nghĩ tới người dân chúng ta." Có người phụ họa nói.
"Đúng, cho chút tiền như vậy, nhà ở của chúng tôi khẳng định sẽ không cho các
người phá, các người nếu thật muốn phá, như vậy liền phá trên thân người chúng
tôi trước đi."
"Đúng đúng, khẳng định không cho phá!"
Mọi người ưu tư đều có chút kích động, ánh mắt nhìn giống như là ăn thịt
người.
Tô Dịch Thừa căng mi nhíu mày, theo như anh biết, khoản tiền đền bù lần này
cũng không ít, hỏi: "Các người nhận được bao nhiêu tiền đền bù?"
"Mỗi hộ bảy mươi vạn." Trong đó có người trả lời, "Hiện tại giá nhà cao như
vậy, bảy mươi vạn làm sao có thể mua được nhà ở, các người là bức chúng ta, đuổi
chúng ta đi!"
"Đúng vậy, đúng vậy..." Mọi người phụ họa.
Tô Dịch Thừa tâm trầm xuống dưới, theo như anh biết đến mỗi khoản tiền đền bù
không thấp hơn trăm vạn, sao bọn họ nói chỉ có bảy mươi vạn, như vậy rất hiển
nhiên khoản đền bù này đã có người rút bớt.
Nâng tay ý bảo bọn họ bình tĩnh lại, Tô Dịch Thừa mở miệng nói: "Có lẽ trong
này có chút hiểu lầm, về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cái công
đạo."
"Nói chuyện với anh thì tính gì chứ?" Có người nghi ngờ hỏi.
"Tính, tôi là người tổng phụ trách đô thị khoa học công nghệ lần này, tôi nói
cho mọi người một cái công đạo nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo!" Tô
Dịch Thừa cam đoan nói.
Người dân nhìn nhìn, một hồi lâu sau mới có người đại biểu mở miệng nói:
"Chúng tôi cũng bất quá chỉ là cầu một nơi có thể che gió che mưa có thể ở được
mà thôi, việc xây dựng lại nếu thật sự đối với chúng tôi mới có lợi chúng tôi
như thế nào không đồng ý, nhưng mà bây giờ bức chúng tôi đến tuyệt lộ, chúng tôi
cũng không có cách nào khác. Chúng tôi có thể tin tưởng anh một lần, nhưng mà
nếu như đến lúc đó còn như thế này, chúng tôi khẳng định là không dời ."
Tô Dịch Thừa gật đầu, cam đoan nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi người."
Có bảo đảm của Tô Dịch Thừa, những thôn dân kia đồng ý nếu như khoản đền bù
di dời là hợp lý, thì bọn họ nhất định sẽ phối hợp với công tác di dời, nhất
định sẽ không gây phiền phức cho các anh.
Đợi những thôn dân kia đi rồi, Tô Dịch Thừa đến chỗ những công nh