
n vô thanh vô tức mà giải tán, cuối cùng tất cả mọi người cùng Trương
bí thư nói mấy câu chúc phúc qua loa rồi tan cuộc, Tô Dịch Thừa bị Trương bí thư
trực tiếp gọi vào thư phòng, mà An Nhiên lại bị Trương phu nhân kéo vào phòng
khách nói chuyện.
Trong thư phòng, Trương bí thư khoanh tay mà đứng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên
ngoài, mà Tô Dịch Thừa thì đứng ở phía sau cách Trương bí thư vài bước, qua một
lúc, hai người đều không có mở miệng.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp cũng rất sáng, vầng trăng cong cong tạo xung quanh
nó vầng hào quang rất đẹp, có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng mỹ lệ.
Cứ như vậy đứng rất lâu, rồi nhẹ thán một tiếng, Trương bí thư mới chậm rãi
mở miệng: "Tiếp qua vài năm, ông ta cũng đã nghỉ hưu rồi, sao lại như vậy."
Trong giọng nói mang theo trầm trọng, một loại phiền muộn không nói nên lời.
"Ông ta cũng không nghĩ như vậy." Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên trả lời.
Trương bí thư quay đầu, nhìn anh, nói: "Tôi biết cậu vẫn tức giận ông ta lần
trước đâm cậu một dao."
"Tài liệu cháu chuyển lên đều là sự thật, cũng không có nửa điểm làm giả." Tô
Dịch Thừa giải thích nói, "Chú Trương, cũng không phải cháu không đi trêu chọc
người khác thì người khác sẽ không đến trêu chọc cháu, có đôi khi quyền lợi của
chiếc ghế kia dụ hoặc người như thế, ông ta sợ cháu gây trở ngại đến lợi ích của
ông ta, cho nên luôn cố gắng nghĩ biện pháp đem cháu trừ bỏ, cháu không có khả
năng cứ đứng như vậy ở một chỗ chờ người khác tới giết cháu."
Trương bí thư nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, "Thôi." Ông cùng Lăng Xuyên Giang
cộng sự lâu như vậy, có thể nói Lăng Xuyên Giang là do ông một tay mang lên, ông
tự nhiên cũng biết một ít cách xử thế làm người của ông ta, kỳ thật về một ít
sai lầm của ông ta, ông cũng biết, lúc trước còn đi tìm ông ta nói chuyện làm
công tác tư tưởng, dù sao nhiều năm như vậy ai cũng đều không dễ dàng.
"Reng, reng, reng …."
Trương bí thư sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, mắt nhìn dãy
số hiển thị trên điện thoại, lại nhìn Tô Dịch Thừa đang đứng, khẽ thở dài nhận
điện thoại, người gọi điện thoại là Lăng phu nhân.
Tô Dịch Thừa nhìn mắt ông ta, gật gật đầu với ông ta, chỉ nói: " Chú Trương,
cháu xin phép về trước ."
Trương bí thư chỉ gật gật đầu, khoát tay với anh.
Lúc đi ra thấy An Nhiên cùng Trương phu nhân ở trong phòng khách đang nói
chuyện hăng say, Trương phu nhân kéo tay An Nhiên vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ, trên
mặt hai người đều là mang theo vẻ mặt ý cười, xem ra thật sự cao hứng.
Thấy Tô Dịch Thừa đi ra, Trương phu nhân nhìn Tô Dịch Thừa cười mắng: " A
Thừa này, chỉ biết đem vợ giấu đi, nếu như không phải ta hôm nay nhất định phải
bắt cháu mang An Nhiên lại đây, cháu không phải là còn muốn cất giấu với ta
chứ."
"Không có, An Nhiên da mặt cô ấy mỏng, hay thẹn thùng." Tô Dịch Thừa cười đi
về phía hai người.
"Đi, ta nói chuyện rất hợp với An Nhiên, là mới quen đã thân." Trương phu
nhân còn quay đầu nhìn An Nhiên, trưng cầu hỏi: "An Nhiên, cháu nói đúng
không."
An Nhiên cười gật đầu, nói: "Dạ, cháu cùng dì là mới quen đã thân."
Tô Dịch Thừa mất mặt sờ sờ cái mũi, trong nội tâm nói thầm, cũng không biết
là ai lúc vừa mới tới trên đường kéo hắn hỏi dì Trương là người như thế nào, dễ
nói chuyện không, có hòa nhã không...
Đưa hai người Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên ra trước sân nhỏ, Trương phu nhân
trong nội tâm còn có chút không nỡ, có lẽ là liên quan đến việc không có con
cái, trong nhà cả ngày vắng lặng, cũng không có thực sự náo nhiệt.
Kéo tay An Nhiên, không thả để cho cô đi, nói: "An Nhiên a, nếu không hai
người các cháu ở lại đây một đêm đi, dù sao trong nhà phòng cũng nhiều."
An Nhiên buồn cười nhìn bà, nói: "Dì à, cháu sau này sẽ còn đến thăm dì."
Trương phu nhân có chút thất vọng, lại cũng chỉ có thể gật gật đầu. Cũng lần
nữa dặn dò bọn hắn trên đường lái xe cẩn thận, đi chậm một chút.
Ngồi ở trong xe, An Nhiên nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Chuyện vừa rồi của
Lăng thị trưởng có liên quan đến anh sao?" Cô vừa mới rõ ràng nghe thấy Lăng
Xuyên Giang nói xem như cậu lợi hại, lời này khi đó bên người không có người
khác, rõ ràng là nói với Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn mắt của cô, quay đầu tiếp tục nhìn giao lộ phía
trước, chỉ thản nhiên gật đầu, nói: "Anh chuyển tài liệu."
An Nhiên gật gật đầu, có chút trầm mặc, quay đầu nhìn dòng xe ngoài cửa sổ,
có chút lầm bầm lầu bầu nói: "Quan trường không phải là như thế sao, lúc trước
là ông ta hãm hại tố cáo anh, dù sao ai cũng đừng sống yên ổn."
Tô Dịch Thừa cười khẽ lắc đầu, anh biết cô lại suy nghĩ sai cái gì rồi. Buông
một tay, cầm tay của cô, không có quay đầu, hỏi: "Lại miên man suy nghĩ cái
gì?"
An Nhiên quay đầu nhìn anh, tay siết bàn tay của anh: "Anh hôm nay tố giác
ông ta, ngày mai lại có người sẽ đến tố giác anh sao? Còn có thể giống như lần
trước sao?" Bản thân cô đều phát hiện, tựa hồ sau khi mang thai sau mình đặc
biệt dễ đa sầu đa cảm, không có cái gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Tô Dịch Thừa có chút bị cô đả bại, nhìn ánh mắt cô, biết hiện tại không tr