
m.
Cửa bị người đẩy ra, Nghiêm Lực chủ nhiệm ban thanh tra kỷ luật cầm giấy tờ
đi vào, nhìn Tô Dịch Thừa, mặt cực kỳ nghiêm túc. Ông nhận ra Tô Dịch Thừa, xem
như là ông nhìn đứa trẻ này lớn lên, trước đây khi ông vẫn là quân dưới quyền
của lão Tô thì Tô Dịch Thừa còn chưa ra đời, ông không có cha mẹ, mà lão Tô lại
đối đãi với ông vô cùng tốt, như là coi ông là con trai ruột vậy, Tô Văn Thanh
cũng đối xử với ông như anh em, ngày lễ tết ông không về mà ở lại ăn tết với Tô
gia, ngay cả hiện tại, tết nào ông ta cũng nhất định dẫn vợ con về thăm một
chút, chỉ là ông thật không ngờ, Tô gia là một gia đình quang minh chính đại,
tính tình lão Tô lại càng kiên cường chính trực, sao cũng không thể nghĩ đến Tô
Dịch Thừa lại xảy ra vấn đề lớn trên phương diện tác phong thế này, tham ô, nhận
hối lộ, hơn nữa liên quan đến số tiền lớn như thế!
Ngồi xuống trước mặt Tô Dịch Thừa, Nghiêm Lực nhìn chằm chằm vào anh, mãi hồi
lâu không nói gì.
Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, nhìn ông, chỉ gọi: "Nghiêm chủ nhiệm."
Nghiêm Lực thu hồi ánh mắt, buông tiếng thở dài, cầm giấy tờ trong tay đặt
lên trên bàn, móc bao thuốc lá từ trong túi áo, cầm một điếu ngậm vào miệng, cầm
bật lửa đốt cho mình, lại nhìn Tô Dịch Thừa hỏi: "một điếu chứ?"
Tô Dịch Thừa lạnh nhạt lắc đầu, "tôi bỏ rồi." Vốn là không hút, chỉ là khi đi
xã giao thỉnh thoảng hút một điếu, bây giờ An Nhiên mang thai, anh bỏ rồi.
Nghiêm Lực không nói gì, gật đầu, bỏ bao thuốc lá lên trên bàn, sau đó nhíu
mi tự hút thuốc của mình, không nói chuyện.
Ông ta không nói, Tô Dịch Thừa cũng không mở miệng, chẳng qua là lạnh nhạt
nhìn ông ta.
Đến khi hút hết điếu thuốc trong tay, Nghiêm Lực dập đầu mẩu thuốc lá lên
trên cái gạt tàn thuốc trên bàn. Sau đó mới nhìn Tô Dịch Thừa, chậm rãi mở
miệng, nói: "tôi không nghĩ tới lại có một ngày chúng ta ngồi đối mặt thế
này."
"Tôi cũng không nghĩ tới." Tô Dịch Thừa bình tĩnh đáp lại.
Nghiêm Lực nhìn anh, lắc đầu nói: "a Thừa, cậu làm như vậy là làm ông nội và
cha cậu thất vọng!" Làm sao xứng đáng với Tô gia.
Tô Dịch Thừa nhìn ông, một lúc lâu mới mở miệng nói: "chú Nghiêm, chú tin
cháu không?"
Nghiêm Lực nhìn chằm chằm anh, nói: "tôi đương nhiên tin cậu, tôi nhìn cậu
lớn lên từ nhỏ, tính tình thế nào tất nhiên là tôi biết rõ chỉ có điều." Nói,
đột nhiên cười khổ lắc đầu, nói tiếp: "chỉ có điều, anh hùng khó qua ải mỹ nhân,
tôi không tin chính là vợ câu!"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, nhìn ông, có chút khó hiểu: "cháu không rõ ý
của chú, chuyện này liên quan gì đến An Nhiên?"
Nghiêm Lực khẽ thở dài, đẩy giấy tờ trên bàn sang cho anh, nặng nề mở miệng:
"tự mình xem đi, sau lưng cậu, cô ta thu quà biếu của người khác gần trăm
vạn!"
Tô Dịch Thừa không tin nhìn ông, đưa tay cầm lấy giấy tờ trên bàn.
Tô Dịch Thừa đưa ánh mắt nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, phía trên ghi lại
hành trình của An Nhiên vào ngày hai tháng sáu, An Nhiên ở đường Quế Lâm trong
một tiệm kim hoàn ‘ Ngân Thái bách hóa ’, đứng trước quầy thử đeo một sợi dây
chuyền Trân Châu, mà nhân viên cửa hàng ở tiệm châu báu tận mắt nhìn thấy, Chu
hàn trực tiếp đem sợi dây chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn kia chuyển giao
cho An Nhiên, phía trên thậm chí còn có ảnh lúc ấy bọn họ từ trong cửa hàng bước
ra, do biên tập cắt ra khỏi camera, hai người bên trong có thể nhìn thấy rõ, họ
lần lượt đi ra ngoài chính là Chu hàn cùng An Nhiên.
Nghiêm Lực lại lần nữa cầm qua hộp thuốc lá trên bàn, từ bên trong rút ra một
điếu đốt xong rồi mạnh mẽ hít một hơi, sau đó nhả ra từng vòng khói trắng, vừa
nói: "Bà xã của cậu thật không đơn giản a, dùng năm ngàn tệ để mua sợi dây
chuyền Trân Châu giá trị gần trăm vạn, thật sự là lợi hại!"
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, dường như đã biết trước chuyện trên ảnh, đưa
tay lật qua một trang, một ... tờ hóa đơn có giao dịch chi tiết tài khoản của An
Nhiên cùng tài khoản của Chu hàn, xế chiều hôm đó, sau khi rời đi bách hóa một
tiếng đồng hồ, An Nhiên quả thật đã từ trên tài khoản của mình chuyển cho Chu
hàn, thậm chí ghi chú rõ lần là chuyển khoản này dùng —— mua dây chuyền Trân
Châu.
"Cô ta cho là như vậy thì sẽ không có kẻ hở ư, nhưng mà cô ấy hình như không
quá hiểu rõ, lấy giá thấp mua vào vật không có giá trị tương đương, so với giá
thị trường xê xích quá lớn, như vậy cũng giống như nhận hối lộ." Nghiêm lực một
bên hút thuốc một bên nói, "Đồng nghiệp bên Ban Thanh tra Kỷ Luật đã bắt đầu
liên lạc với cô ấy."
Tô Dịch Thừa cau mày không vui, thả ra văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu
nhìn ông ta, nói: "Tôi có thể gọi điện thoại cho cô ấy không?"
Nghiêm lực nhìn cậu ta, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu cũng biết, cái này là
không thể."
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm ông ta, anh biết mình yêu
cầu có chút quá, nhưng anh chẳng qua là lo lắng, lo lắng hết thảy quá đột ngột,
An Nhiên căn bản không có đầy đủ thời gian để chuẩn bị tiếp nhận, tối hôm qua cô
ấy còn sợ vì mơ thấy ác mộng! Huống chi, hiện giờ cô ấy đang mang thai.
Nghiêm lực nhìn Tô Dịch Thừa lần nữa, rồi đem đ