
người ta nói đàn ông
vào buổi sáng bao giờ cũng đặc biệt dễ kích thích sao?
Giờ phút này An Nhiên vừa mới tắm xong, khăn tắm hơi tuột ra, trước ngực lộ
ra một mảng lớn tuyết trắng, mà hai chân thon dài mảnh khảnh càng khiến người ta
mơ màng
An Nhiên như là không tự ý thức được, tức giận trợn to mắt nhìn anh chằm
chằm, đưa tay chỉ chỉ cổ của mình: "anh nói đi, anh thế này làm sao mà em đi ra
ngoài được a!"
Tô Dịch Thừa thật vất vả mới khắc chế tầm nhìn của mình, để ánh mắt chỉ nhìn
từ cổ cô trở lên, nhìn vết ‘ô mai’ trên cổ cô mà tối qua mình để lại, sờ sờ lỗ
mũi, ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái đó tất cả mọi người là người trưởng thành, cũng
đều biết em kết hôn rồi, hẳn là, hẳn là cũng có thể hiểu."
"Anh, anh đây là ngụy biện!" An Nhiên thật gấp đến độ sắp khóc rồi, chẳng lẽ
thật bắt cô phải quàng khăn đi làm, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao.
Tâm tình của cô có chút kích động, mà Tô Dịch Thừa cũng kích động vì lo lắng
cho chiếc khăn tắm quấn quanh người cô kia, nếu không phải thời gian không cho
phép, anh sẽ không tốt bụng nhắc nhở cô: "An Nhiên, em có muốn thay quần áo
trước không?"
An Nhiên ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc khăn tắm trên người mình lung lay sắp
rơi xuống một chút, một lúc lâu: "a, anh sắc lang!"
(1): Chỉ những người chỉ có vẻ ngoài không có học thức tài năng.
(2): thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản văn hóa bằng cách gia
nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong cách mạng văn hóa Trung
Quốc.
(3): lạnh lùng + bình tĩnh
Cho dù trăm ngàn lần không muốn, cuối cùng An Nhiên vẫn phải quấn khăn quàng
cổ đi làm. Thậm chí cô có thể nhận thấy từ nháy mắt cô bước vào cửa công ty, ánh
mắt lộ vẻ kỳ quái của cô bé tiếp tân vẫn theo sát đến khi cô bước vào phòng làm
việc. Dường như cô đỏ mặt, không dám nhìn ai mà đi thẳng vào văn phòng.
"Hô. . . . . ." Thở thật dài, An Nhiên ngồi xuống chỗ mình, mở máy tính, đặt
cặp công văn lên trên bàn, lấy ra tư liệu mang về ngày hôm qua.
Còn không đợi cô thở xong, cửa phòng làm việc được gõ vang, là Trần
Trừng.
An Nhiên cất giọng về phía cửa: "vào đi."
Trần Trừng đẩy cửa đi vào, đưa giấy tờ trong tay cho cô, nói: "đây là báo cáo
tiến độ em đi công trường ngày hôm qua."
An Nhiên nhận lấy, tiện tay liếc nhìn, gật đầu, nói: "tốt, tôi biết rồi. Buổi
chiều cô và tôi cùng đi tìm Trần công đi, về hạng mục trang viên này, cô đi cùng
xem xét, có ý kiến và đề xuất gì cũng có thể cùng nhau thảo luận kỹ càng."
"Bây giờ chị định cho em tham gia hạng mục của chị sao?" Trần Trừng hơi bất
ngờ, suy cho cùng cô vừa mới tới, thậm chí cô đã dự tính tháng đầu tiên sẽ bưng
trà rót nước, cầm giấy tờ gì đó cho cô (An Nhiên).
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, "cô không tự tin?" Khóe miệng
khẽ cong lên.
"Đương nhiên là có." Trần Trừng quả quyết nói, đối với chuyên môn của mình,
từ trước đến giờ cô luôn tràn đầy tự tin.
An Nhiên gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra bản copy của bản thiết kế đưa cho
cô ta: "đây là bản thiết kế, cô lấy về xem trước một chút, buổi chiều chúng
ta sẽ cùng nhau đi phòng bản mẫu."
Trần Trừng đưa tay nhận lấy, lúc này mới chú ý tới chiếc khăn quàng trên cổ
cô, trong thời tiết kiểu này, trang phục của cô thấy thế nào cũng đột ngột, kỳ
quặc, liền không nhịn được tò mò, hỏi: "chị Cố, dự báo thời tiết hôm nay báo
rằng nhiệt độ ngoài trời là 28 độ đó."
Những lời này ngụ ý là, ngài còn quàng khăn như thế không cảm thấy nóng
sao?
An Nhiên sửng sốt, mặt thoáng cái đỏ lên, cả người hơi hơi xấu hổ, một lúc
lâu mới lúng túng ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái này, cái này đêm hôm qua lúc ngủ đã
quên đóng cửa sổ, hôm nay lúc thức dậy cảm thấy có chút cảm mạo, cảm thấy còn,
còn lành lạnh." Nói xong, còn sợ cô ta không tin, cố ý ho khan mấy tiếng, chà
xát cánh tay mình.
Cái cớ sơ hở chồng chất như vậy dù ai nghe cũng nghe ra là bịa đặt, Trần
Trừng cố gắng chịu đựng để mình không cười ra tiếng, nhưng khóe miệng lại không
nhịn được mà cong lên thành một độ cong đẹp mắt, ôm bản thiết kế trước ngực, gật
đầu, nói: "em đi ra ngoài trước."
An Nhiên vội vàng gật đầu, "ừ, đi ra ngoài đi." Trên mặt nóng ran, không cần
soi gương, căn cứ vào nhiệt độ trên mặt này, cô nghĩ hiện tại khuôn mặt cô nhất
định là hồng như quả cà chua.
Đợi Trần Trừng đi ra ngoài, An Nhiên vội vàng tháo chiếc khăn quàng cổ kia
ra, lấy tay quạt quạt cho mình hạ nhiệt, tối qua cô cũng xem dự báo thời tiết
rồi, nhiệt độ hôm nay đúng là 28 độ trở lên!
Cả người nóng lên kịch liệt, chút ít gió trên tay này căn bản là không thể
làm giảm nhiệt độ trên mặt cô lúc này, lấy chiếc điều khiển từ xa của điều hòa
từ trong ngăn kéo, liền hạ nhiệt độ xuống thấp nhất.
Thật vất vả mới hạ nhiệt độ trên mặt xuống, ngồi trước bàn làm việc, An Nhiên
xem tài liệu trong tay mà không vào được chút nào.
Cô cảm thấy cô nên suy nghĩ thật kỹ vấn đề giữa cô và Tô Dịch Thừa, anh đúng
là rất tốt, không chỉ biết nấu ăn, đối xử với cô cũng không có gì có thể bắt bẻ,
không thể phủ nhận, anh đúng là một người đàn ông tốt hiếm có, cô có thể gả cho
anh, thật l