
của Đồng Văn Hải còn không phải vì mẹ sao, cho
nên khi tra tư liệu về Đồng Văn Hải, anh cũng xem qua tư liệu của mẹ." Tô Dịch
Thừa thẳng thắn nói.
An Nhiên gật đầu, cúi đầu hỏi: "vậy anh nói xem, hồi trước mẹ và Đồng Văn Hải
có phải là… "
"Người yêu?" Tô Dịch Thừa tiếp lời cô chưa nói hết.
An Nhiên gật đầu, mỗi lần thấy mẹ nhìn thấy Đồng Văn Hải đều kích động như
thế, cô nghĩ, quan hệ trước kia của bà và Đồng Văn Hải nhất định không đơn
giản.
"Đúng thì thế nào, điều này cũng rất bình thường không phải sao?" Tô Dịch
Thừa nhìn cô hỏi ngược lại.
An Nhiên sửng sốt, đúng vậy a, coi như là người yêu, nhưng cuối cùng chia tay
cũng không có gì không bình thường, bọn họ đến từ một nơi, thậm chí còn có thể
là bạn học, khi xuống nông thôn tham gia sản xuất lại là cùng một vùng, như vậy
ở lâu với nhau, hai người nảy sinh tình cảm cũng không có gì là lạ, tất cả đều
là chuyện bình thường, không phải sao? Nhưng mà, nhưng mà cô có cảm giác, cảm
giác có gì đó là lạ, nam nữ cho dù đã chia tay, khi gặp lại cũng không sợ hãi
như mẹ cô mới phải, như là có gì muốn giấu diếm cô, mà dường như có liên quan
đến mình.
Thấy cô suy nghĩ đến say sưa, Tô Dịch Thừa khẽ gọi: "An Nhiên?"
Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, cười cười với anh:
"không có gì."
Tô Dịch Thừa nhìn cô một lúc lâu, khẽ thở dài, nhàn nhạt mở miệng: "An Nhiên,
chuyện của cha mẹ là chuyên người lớn, dù là chuyện tình cảm hay chuyện khác,
chúng ta cũng không nên tham dự, phải trái đúng sai cũng không phải do chúng ta
có thể phán quyết. Cho nên, chúng ta đừng quấn quýt, khổ não với những chuyện mà
chúng ta không nên chen vào, được không?"
An Nhiên nhìn anh một lúc lâu, thật ra thì Tô Dịch Thừa nói không sai, quả
thật như thế, cho dù năm đó Đồng Văn Hải và mẹ cô từng có quan hệ thế nào, tại
sao lại như vây giờ, tất cả đều không quan trọng, cũng không phải là chuyện cô
có thể chen vào, hơn nữa bây giờ mẹ và cha sống rất tốt, mọi người đều rất tốt,
như vậy là đủ rồi.
"Vâng." Nhìn anh trịnh trọng gật đầu, "em biết rồi."
Thấy thế, Tô Dịch Thừa mới xem như yên tâm, sủng nịch vuốt vuốt tóc cô, nhéo
nhéo cái mũi xinh xắn của cô.
An Nhiên lui ra khỏi ngực anh, thay đổi lại vẻ lo lắng vừa rồi: "em đi tắm
trước."
Tô Dịch Thừa gật đầu: "đi đi." Nhìn cô biến mất sau cánh cửa, Tô Dịch Thừa
đứng dậy lấy bình rượu từ trong tủ rượu ra, rót cho mình một chén rượu.
Bưng rượu ra ngoài ban công, khu nhà nằm trên con đường sầm uất nhất trung
tâm thành phố Giang Thành, quan sát từ đây, có thể thu trọn Giang Thành vào tầm
mắt. Tô Dịch Thừa khẽ nhấp một hớp, nhìn toàn bộ ánh đèn thành thị, đêm như vậy,
rất đẹp. Vào lúc này, điện thoại di động vang lên, là điện thoại từ Lăng thị
trưởng, không cần nhận, anh cũng biết Lăng thị trưởng gọi tới muốn nói cái
gì.
Ban ngày hôm nay Lăng thị trưởng gọi điện thoại cho anh, nói hi vọng anh có
thể đến bệnh viện thăm Lăng Nhiễm, nói Lăng Nhiễm dùng việc tuyệt thực để uy
hiếp đòi gặp anh, nhưng bị anh từ chối. Anh không có nhiệm vụ phải chịu trách
nhiệm về hành động tùy hứng và không tự quý trọng bản thân của cô ta.
Điện thoại di động vang lên rất lâu, cuối cùng Tô Dịch Thừa vẫn chọn nghe
máy, anh không có thói quen trốn tránh không đối mặt, anh luôn cho là, đối với
mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm, nhất định không thể dây dưa lấp lửng, phải
rõ ràng, không nên trốn tránh.
"A lô, Lăng thị trưởng." Nhận điện thoại, Tô Dịch Thừa dùng ngữ điệu bình
thường nói.
"A Thừa a, cháu xem cháu có thể tới bệnh viện một chuyến không, Lăng Nhiễm nó
thực sự muốn gặp cháu." Thanh âm của Lăng thị trưởng dường như già nua hơn rất
nhiều, trong giọng nói mang theo van xin và thỉnh cầu.
"Lăng thị trưởng, thật ngại quá, cháu sẽ không qua đó. Nếu một người còn
không biết quý trọng sinh mệnh của bản thân mình, như vậy, cho dù lần này cháu
đến, vậy thì còn lần sau? Cháu không muốn chuyện này cứ dây dưa mãi như vậy, dù
sao cháu là một người đàn ông đã kết hôn, cháu phải chịu trách nhiệm với vợ
cháu, còn về người phụ nữ khác, cháu tự cảm thấy cần phải có một khoảng cách
nhất định." Tô Dịch Thừa lãnh tĩnh(3) nói.
"A Thừa, coi như là bác Lăng cầu xin cháu, Nhiễm Nhiễm đã một ngày nay không
ăn gì rồi." Mặc dù hồi đó nói đã cắt đứt quan hệ cha con, nhưng chung quy lại
vẫn là con gái ruột của mình, lần này Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới nói Lăng
Nhiễm tự sát, suýt nữa hù dọa cái mạng già này của ông, bây giờ nhìn nó không
uống một giọt nước nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu,
bảo sao ông không đau lòng.
"Bác Lăng, thật sự xin lỗi, cháu và Lăng Nhiễm ngay từ hồi đó đã không còn
quan hệ gì nữa, cháu sẽ không đến thăm cô ấy, nếu cô ấy cứ khăng khăng như thế,
cháu chỉ có thể thương xót cho cô ấy." Tô Dịch Thừa dứt khoát từ chối nói: "xin
lỗi bác Lăng, An Nhiên gọi cháu rồi, mặt khác xin bác Lăng đừng gọi cho cháu vì
chuyện của Lăng Nhiễm nữa, cháu không muốn có gì hiểu lầm." Nói xong, không đợi
ông ta mở miệng trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngửa đầu uống cạn chén rượu, đứng tr