
ìn nàng
biến hóa, thật vất vả mới phục hồi tinh thần tiến lên đưa tay sờ hai má Ly Du
Dao. Không có chút độ ấm nào, hoàn toàn là một tảng đá! Huyền Nữ đột nhiên khó
thở, tát một cái, nhưng đánh cũng chỉ đau tay.
“Nha đầu này!” Huyền Nữ không
biết là tức hay là giận, dậm chân một cái đi ra ngoài, hận nghiến răng.
Văn Thù Bồ Tát niệm một tiếng A
di đà Phật, ngược lại nhẹ nhàng cười, nói:“Nguyên quân thật sự có ngộ tính cao,
mới ngồi xuống một khắc đã có thể tham ngộ đạo pháp tiến vào cảnh giới hỗn độn.
Huyền Nữ nương nương nên vui mừng mới phải.”
Huyền Nữ hừ một tiếng không
nói. Chính bà tu hơn vạn năm cũng không thể tiến vào cảnh giới hỗn độn, còn để
cháu gái nhanh hơn một bước, vốn nên cao hứng nhưng Ly Du Dao bây giờ biến mình thành tảng đá
là sao?! Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc!
Văn Thù Bồ Tát nói với Huyền
Nữ:“Ta nghĩ ta nên đến chỗ Ngọc đế báo cáo rồi.”
“Hả?”
“Tảng đá cũng đâu có ma tính.”
Ý chỉ của Ngọc đế là để Ly Du
Dao theo Văn Thù Bồ Tát tu phật, khi nào tẩy sạch ma tính trên người thì mới có
thể trở về núi Bình Đỉnh. Giờ phút này nàng hóa thành tảng đá, đừng nói là ma
tính, bất kể là tính gì cũng không còn, Văn Thù Bồ Tát chẳng phải công đức viên
mãn rồi sao.
Huyền Nữ liên tục thở dài, nha
đầu ngốc này, bà còn có thể nói gì được đây?!
Trên Thiên đình không biết ai
truyền ra tin tức, trải qua vạn năm, rốt cục có người kế thừa Nữ Oa, Phục Hy,
tu thành công đạo pháp vô thượng tiến vào cảnh giới hỗn độn, nhưng người này
không phải đại thần, mà là ma.
Sau đó, Huyền Nữ nương nương
thường xuyên đến Tây Thiên, mỗi lần đều liên tục thở dài đối với tượng đá Ly Du
Dao. Thần phật khắp trời đều biết, Huyền Nữ nương nương giận Ngọc đế, không lên
Thiên đình, cũng cấm thần tiên đặt chân lên phạm vi núi Bình Đỉnh, chỉ cần là
người Ngọc đế phái tới sẽ đều bị đánh đuổi ra.
Không chỉ có Huyền Nữ mà cả
Long vương Đông Hải cũng vậy. Nghe nói Long vương Đông Hải ngày ngày ngồi uống
rượu bên thân thể Long thái tử không còn nguyên thần, hầu như ngày nào cũng say
túy lúy, sự vụ Đông Hải cũng không quan tâm, vẫy tay ném cho Thừa tướng rùa.
Nhị hoàng tử Bạch Tiêu Thừa vì ứng kiếp thiên mệnh bế quan. Rơi vào đường cùng
Ngọc đế hạ chỉ, lệnh cho nữ thần quan Bột Hải Bạch Doanh Chi tiếp nhận chức vụ
Long vương giám thị Đông Hải. Bạch Doanh Chi thản nhiên đáp ứng, nhưng thiên
đình triệu hồi chưa bao giờ đi, lấy cớ rằng Đông Hải, Bột Hải hai nơi đều bận
rộn, nàng không rảnh. Kết quả là ngay cả Đông Hải cũng không chịu sự quản chế
của Ngọc đế.
Ngọc đế tức thì có tức nhưng
không nói được gì, chuyện đắc tội với người ta đều do chính hắn làm, bây giờ
chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Có một lần Ngọc đế hỏi Vương
mẫu, hắn làm sai sao?
Vương mẫu lắc đầu:“Sai thì
không sai, hai người này quả thật vi phạm thiên quy thiên luật nên phạt. Nhưng
sau ý chỉ ngài nên thêm một câu, chờ hai người tu thành chính quả, lập tức tứ
hôn.”
Ngọc đế đập bộp một phát lên
đùi:“Cũng đúng!”
Bây giờ hối hận cũng muộn rồi!
[1'> Phổ Hiền Bồ tát (dịch
âm là Tam mạn đà bạt đà la, hoặc Tam mạn đà bạt đà, zh. pǔxián 普賢, sa. samantabhadra, ja.
fugen, bo. kun tu bzang po ཀུན་ཏུ་བཟང་པོ་). Phổ là biến khắp,
Hiền là Đẳng giác Bồ tát, Phổ Hiền là vịBồ tát Đẳng giác có năng lực hiện
thân khắp mười phương pháp giới, tùy mong cầu của chúng sanh mà hiện thân hóa
độ. Ngài là một trong những vị Bồ Tát quan trọng trongPhật giáo Đại thừa. Theo kinh Pháp Hoa, Ngài là vị Bồ tát ở
quốc độ của Phật Bảo Oai Đức Thượng
Vương Như Lai, phía Đông cõi Ta Bà, nghe thế giới này
thuyết kinh Pháp Hoa liền lãnh đạo năm trăm vị Đại Bồ tát đến nghe pháp và phát
tâm hộ trì Chánh pháp của Đức Phật Thích Ca.
Phổ Hiền được xem
là người hộ vệ của những ai tuyên
giảng đạo pháp và đại diện cho
"Bình đẳng tính trí" tức làtrí huệ thấu hiểu cái
nhất thể của sự đồng nhất và khác biệt. Bồ Tát Phổ Hiền hay
được thờ chung với Phật Thích-ca và Bồ Tát Văn-thù-sư-lợi (sa. mañjuśrī). Bồ Tát cưỡi voi trắng sáu ngà, voi trắng tượng trưng
cho trí huệ vượt chướng ngại, sáu ngà cho sự chiến thắng sáu giác quan. Trong hệ thống Ngũ Phật, Phổ Hiền được xem ở
trong nhóm củaPhật Đại Nhật (sa. vairocana).
Biểu tượng của Phổ Hiền làngọc như ý, hoa sen, có khi là trang sách
ghi thần chú của Bồ Tát. Tại Trung Quốc, Phổ Hiền được xem là
một trong bốn Đại Bồ Tát, trú xứ của Phổ Hiền là núi Nga Mi, nơi Bồ Tát lưu trú sau
khi cỡi voi trắng sáu răng (sáu răng ngụ ý sáu độ, sáu phương pháp tu hành để đạt tới cõi Niết bàn; bốn chân biểu thị bốn điều
như ý, bốn loại thiền định) từ Ấn Độ sang Trung Quốc
(xem thêm Tứ đại danh sơn).
Nắng ban mai lên, gió lạnh len
qua cửa sổ