
chiếm hữu nàng
như vậy. Nôn nóng? Có! Đi hơn nửa năm trời, y làm sao không khao khát nàng
được? Dò xét? Cũng có. Lão tổ tông đến gặp nàng, sau đó nàng bắt đầu nghe theo
lời dặn dò của thái y, như thể đã tỉnh ngộ, y muốn biết nàng định cư xử với y
thế nào?
Nhưng nhiều hơn khao khát và dò xét, lại chính là
thống khổ và bất lực.
Bởi dục vọng quá sức cấp bách, y đã sốt ruột thúc
thẳng vào trong lúc nàng còn chưa sẵn sàng, hơi đau, nhưng nàng không cố khắc
chế cảm nhận của bản thân nữa, mà đồng thuận cho cơ thể mình được thỏa mãn.
Nàng không muốn suy nghĩ phức tạp, có lẽ do đã tìm được một cái cớ mà bản thân
nàng cũng tin, rằng tất cả là vì Doãn Khác.
Dục vọng cuồng nhiệt khiến mắt y thêm sâu thẳm, thêm
sắc nét, lần đầu tiên y cảm nhận được sự phối hợp và đáp trả của nàng. Có lẽ là
bởi y quá sức cuồng nhiệt, nên nàng đã phải từ bỏ sự kiềm chế cố ý dạo trước,
bắt đầu rên rỉ nũng nịu, thanh âm đầy mê hoặc ấy mơn trớn khắp thân thể y,
khiến máu huyết y sôi trào, sủi tới tận một đỉnh cao hoàn toàn mới. Không chỉ
thế, thân thể nàng còn nồng nàn phối hợp với y, làm y sung sướng, cứ như vậy y
trở nên mê cuồng.
Cuối cùng, toàn thân ướt đẫm, y đổ ập xuống người
nàng, cơn sung sướng cực điểm khiến thân thể y vẫn giần giật trong sảng khoái.
Mỹ Ly cũng hổn hển thở dốc, thần trí mụ mị, hai mắt
nhắm nghiền.
Tĩnh Hiên từ từ siết chặt nắm tay, biết vô ích, nhưng
vẫn hy vọng gom đủ sức mạnh để xua tan cảm giác bất lực trong lòng.
Kỳ thực y hiểu hết!
Mọi chuyện nàng làm, mọi thay đổi của nàng, không phải
là sự hồi sinh sau cơn tuyệt vọng, không phải là vượt qua ma chướng trong lòng.
Nàng chỉ vì đứa bé mà thôi!
Vĩnh Hách đã chết, mà y vẫn không giành được quyền ngự
trị trái tim nàng. Y chợt cười không ra tiếng, mỉa mai, khinh thường bản thân…
Sao cũng được, chỉ cần người đàn ông trong lòng nàng không còn là Vĩnh Hách,
thì bất kể vì lý do gì, y cũng sẽ cảm thấy may mắn và thỏa mãn.
Tuyết ngoài vườn tan hết, đất đai khoe ra những thớ
mềm màu mỡ. Nguyệt Sắc ngồi thêu hoa bên cửa sổ, lòng cảm khái, mới sang xuân
chưa được bao lâu mà gió đã bớt hẳn hơi giá rồi.
Mỹ Ly ẵm Doãn Khác đi qua đi lại trong phòng, trêu đùa
cho cậu bé vui. Mùa xuân đã đến, nàng có thể bế con ra ngoài chơi. Doãn Khác
sinh vào mùa đông, tới giờ vẫn chưa có dịp ngắm không gian bao la cùng trời
xanh mây trắng.
Nguyệt Mặc và Nguyệt Mi đon đả đưa Ngọc An cô cô vào
phòng. Tuy Mỹ Ly đã dọn ra khỏi cung, chuyển về biệt viện vương phủ, Ngọc An cô
cô vẫn thường xuyên ghé qua thăm hỏi, đem theo quà tặng và những lời dặn dò của
lão tổ tông.
Ngọc An cô cô rảo bước lại ôm lấy Doãn Khác, đùa giỡn
mãi với cậu bé, “Bé Doãn Khác sắp ba tháng tuổi rồi, càng ngày trông càng xinh
xẻo, ngoan quá đi! Cách cách, nhìn này, cậu bé còn cười với ta nữa.” Bởi vì tận
mắt chứng kiến cậu bé ra đời, rồi liên tục quan tâm săn sóc, Ngọc An rất yêu
mến và gần gũi Doãn Khác.
Đám cung nữ theo hầu bưng vào mấy mâm lớn phủ khăn đỏ,
bên trong đều là đồ dùng cho trẻ con do lão tổ tông ban thưởng. Mỹ Ly cầm lấy
chiếc áo ngoài màu đỏ nhỏ xíu xem xét kỹ càng, cắt may khéo léo, kiểu dáng y
hệt như của người lớn nhưng kích cỡ xinh xinh, trông rất đáng yêu.
Ngọc An đưa đứa bé cho ma ma, mở lớp vải đỏ ra, chỉ
cho Mỹ Ly từng mâm đồ một, áo bào đỏ là lão tổ tông nhờ cao tăng cầu phúc, nàng
vạch vạt áo ra, thấy bên trong giắt một túi nhỏ bằng vải mịn. “Đây là túi đựng
do lão tổ tông đích thân may, trong đựng bùa bình an do cao tăng tự tay viết,
lúc ba tháng tuổi thì để cho bé Doãn Khác của chúng ta mặc vào, bảo đảm phú quý
bình an, sống lâu trăm tuổi!”
Mỹ Ly vuốt ve mặt vải mịn màng, mắt cay cay. Việc lão
tổ tông quan tâm đến Doãn Khác khiến nàng cảm kích hơn bất cứ điều gì, còn biết
ơn hơn cả khi lão tổ tông lo lắng cho nàng nữa.
Ngọc An cô cô cũng thấy sống mũi cay cay. Mấy hôm nữa
Tố Doanh sẽ lâm bồn, Khánh vương phủ bận rộn đến mức nháo nhào cả lên, còn ai
có thì giờ quan tâm đến lễ ba tháng tuổi của Doãn Khác? Bà đã ngoại tứ tuần,
kinh lịch từng trải, làm sao không biết lời đồn về thân thế của Doãn Khác sớm
đã xôn xao khắp giới quý tộc? Tĩnh Hiên vương gia không nói ra miệng, nhưng cư
xử hết sức lãnh đạm với đứa bé này. Cũng vì thế mà lão tổ tông rất đau lòng, có
ý muốn biện minh giùm cách cách, nhưng mà, những lời đồn không thể biến mất chỉ
vì một ý chỉ của lão tổ tông. Trước mặt không nói, sau lưng thì sao? Càng giải
thích càng gây thêm ngờ vực. Nếu không thẹn với lòng thì cố gắng phân bua để
làm gì? Như thế có khi chứng tỏ lời đồn đoán mới là sự thật. Hai nữa, ai quen
với Tĩnh Hiên cũng đều biết rõ tính khí của y, một khi trong lòng y quả quyết
điều gì, sẽ không nghe bất kỳ ai khuyên nhủ.
“Lão tổ tông dặn, đứa bé còn nhỏ, quá coi trọng thì e
bạc phước, khóa trường mệnh này là do thợ khéo léo bậc nhất trong Nội vụ phủ
chế ra, đặc biệt chuyển từ kinh thành đến đây.”
Mỹ Ly cầm hộp nhỏ đựng khóa vàng lên, chiếc khóa nhỏ
xíu hết sức tinh xảo.
Trời tối hẳn, Tĩnh Hiên mới về phòng, nhìn thấy quà
thưởng bày đầy trên bàn, ánh mắt v