
ng cười
chứa đầy ngụ ý. Hiếu Trang bất lực, đành trừng mắt nhìn nàng: “Con gái con đứa,
chẳng biết mắc cỡ là gì!” Con bé Mỹ Ly này thật khờ, thích Tĩnh Hiên là đuổi
theo thổ lộ hết cả gan ruột khiến ai nấy đều hay, chẳng chừa cho mình một đường
lui nào cả. Tĩnh Hiên tính tình như vậy, không phải là đối tượng phù hợp cho Mỹ
Ly, nhưng hiện giờ cả kinh thành đều biết Mỹ Ly cách cách đã tuyên bố rõ ràng,
rằng không lấy ai hết ngoài Khánh vương gia. Thân làm lão tổ tông như bà mà
cũng khó lòng xoay chuyển.
“Lão tổ tông, lát nữa Tĩnh Hiên ca ca đến thỉnh an,
người nói với huynh ấy nhé!” Mỹ Ly không để vào tai lời trách móc của Hiếu
Trang, chỉ một mực kỳ kèo. Chẳng mấy khi lão tổ tông trực tiếp đả động tới hôn
sự của nàng, đương nhiên phải nắm lấy cơ hội chứ!
“Ôi, nha đầu nhà ngươi…”
Mỹ Ly làm nũng cười hì hì, “Lão tổ tông, tặng cho con
nhiều của hồi môn một chút nhé!”
Hiếu Trang trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới
mắng một câu: “Hài tử, ngươi thật là…”
Tĩnh Hiên từ ngoài tiến vào tiểu hoa sảnh, thấy cung
nữ thái giám cứ nhìn mình mà cười tủm tỉm, y cau mày. Khỏi cần đoán nữa, tình
huống tương tự y gặp nhiều lắm rồi, chắc chắn là nha đầu Mỹ Ly lại nói bậy nói
bạ trước mặt lão tổ tông, biến y thành trò cười trong mắt mọi người.
Lúc bái kiến lão tổ tông, quả nhiên nhìn thấy Mỹ Ly
cười đắc ý ngồi ngay bên cạnh, sắc mặt Tĩnh Hiên bất giác lại lạnh thêm mấy
phần.
Sao lão tổ tông cứ vẩn vơ những chuyện tầm phào mãi
thế? Mỹ Ly nóng ruột, lén giật tay áo Hiếu Trang. Vào đề đi thôi! Hiếu Trang
mặt không đổi sắc phẩy tay nàng ra, tiếp tục nghe Tĩnh Hiên kể chuyện mới lạ
trong kinh. Mắt thấy Tĩnh Hiên đứng dậy cáo từ, Mỹ Ly quả thực không còn cố kỵ
được gì nữa, nhảy xuống sập, giậm chân trách móc: “Lão tổ tông!”
Tĩnh Hiên nhíu mày, rảo bước nhanh hơn.
Mỹ Ly cuống quýt trông theo, giậm chân bình bịch chực
gọi y lại, nhưng sợ lão tổ tông không đồng ý. “Nha đầu, nói chuyện xử sự phải
biết xem sắc mặt của người khác mới được.”
Mỹ Ly mở to mắt, ngẩn người nửa hiểu nửa không.
Hiếu Trang thở dài, Mỹ Ly còn nhỏ, tính tình lại bồng
bột, muốn về làm vợ người ta còn phải học nhiều, phải thay đổi nhiều lắm, cha
mẹ nàng qua đời sớm, ai có thể rút ruột rút gan chỉ dẫn cho nàng những thủ đoạn
tâm cơ mà nữ nhân cần có đây? “Mỹ Ly, chuyện chỉ hôn không thể vội vàng được.
Tùy tiện nói ra nhỡ Tĩnh Hiên cương quyết từ chối thì bản cung cũng không tiện
ép buộc, bởi ép buộc là sẽ căng thẳng lắm. Nói chuyện xử sự phải biết chọn thời
cơ, xem…”
Mỹ Ly sợ Tĩnh Hiên đi xa thì không đuổi kịp, hoảng hốt
đến nỗi chẳng còn lòng dạ đâu nghe lời khuyên bảo của Hiếu Trang, nửa hiểu nửa
không gật đầu lia lịa, ngắt ngang lời bà: “Biết rồi, biết rồi, tức là phải mở
lời cách nào đó để Tĩnh Hiên ca ca không từ chối chứ gì? Vậy để con đi nói với
huynh ấy.”
Hiếu Trang chưa kịp giữ lại, Mỹ Ly đã nhanh chân lao
vọt ra. May quá, Tĩnh Hiên mới rời khỏi vườn thôi, nàng còn thấy vạt áo y thấp
thoáng ngoài khuôn cửa.
“Tĩnh Hiên ca ca, Tĩnh Hiên ca ca!” Nàng thở hồng hộc
đuổi theo, Tĩnh Hiên chân không dừng bước, đầu cũng chẳng ngoái lại. Cuối cùng
nàng đuổi kịp y, níu chặt tay y kéo y đứng lại, há hốc miệng thở lấy hơi, hồi
lâu sau mới thốt lên lời, “Cho huynh biết một tin tốt này, lão tổ tông muốn chỉ
hôn cho chúng ta!”
Vẻ mặt Tĩnh Hiên vốn đã chẳng vui vẻ gì, nay đột ngột
sa sầm. Y lạnh lùng quan sát khuôn mặt ửng hồng nửa vì hoan hỉ, nửa do chạy
nhanh của nàng. Nhận ra ánh nhìn chăm chú ấy, nàng cười lấy lòng, ngẩng mặt
nhìn thẳng vào mắt y, đôi mắt lấp lánh đầy chờ mong.
“Ngươi vui lắm hả?” Bỗng sinh ác tâm, y nhướng mày
hỏi.
Mỹ Ly cười híp cả mắt, “Đúng rồi!” Nàng gật đầu thật
mạnh, thái độ y còn khả quan hơn cả dự tính của nàng, xem ra hôm nay nói chuyện
này với y là rất đúng lúc. “Muội cũng biết huynh đường đường là Khánh vương
gia, gả cho huynh thì không thể xuềnh xoàng quá được.” Tự cho mình khôn khéo,
nàng bắt đầu tính toán của nả với y, “Muội gả cho huynh rồi, cữu cữu sẽ không
tiện chiếm đoạt điền sản nhà muội nữa, chỉ vậy thôi thì thu nhập mỗi năm cũng
không ít đâu. Lão tổ tông còn hứa cho thêm của hồi môn…”
Tĩnh Hiên cười nhạt nhìn bộ dạng xòe tay đếm tiền của
nàng, mắt tràn ngập khinh bỉ.
“Xem ra ngươi uổng công vui vẻ rồi.” Sợ nàng không đủ
đau lòng, y cố ý dùng giọng thật mỉa mai. Y hết chịu nổi cảnh nàng tự tung tự
tác, khiến cả kinh thành biết y dính vào sao chổi xui xẻo, đường đường Khánh
vương gia lại trở thành đầu đề
chuyện phiếm nơi quán trà quán rượu, thật là muối mặt! “Đừng nói đến gia sản
khánh kiệt chẳng bõ để mắt ấy, dẫu ngươi sở hữu toàn bộ của nả trong thiên hạ
thì sao? Ta ghét ngươi vẫn cứ là ghét ngươi, lấy ai cũng được, chỉ là không
thèm lấy ngươi thôi!”
Bầu nhiệt tình lập tức tan vỡ tan tành dưới mấy lời
nói nặng, Mỹ Ly ngẩn người nhìn Tĩnh Hiên, dường như chẳng hiểu y nói gì.
Tĩnh Hiên không buồn lằng nhằng thêm nữa, quay người
rời đi.
Thân ảnh y biến mất ở khúc quanh đằng sau cung tường,
Mỹ Ly mới định thần, mắt nhói đau, lệ tuôn giàn giụa. Lời lẽ của