
Tĩnh Hiên ca
ca quả là khiến người ta đau lòng! Nàng đưa tay áo lau nước mắt, hèn gì hôm nay
lão tổ tông không chịu nói chuyện chỉ hôn với y, xem ra tâm trạng của y đang
rất tệ! Chẳng hay trên triều có chuyện gì không vui? Lẽ ra nàng nên ngoan ngoãn
nghe lời lão tổ tông mới phải. Nàng bỗng cảm thấy may mắn, may mà lão tổ tông
anh minh nhận ra Tĩnh Hiên hôm nay bực bội, tránh nhắc đến chuyện chỉ hôn, nếu
không bị y cương quyết cự tuyệt thì mọi chuyện hỏng bét hết.
Những lời y nói, chẳng qua chỉ là lời lẽ lúc giận thôi
chứ gì? Nếu đang vui vẻ thì không đời nào y làm nàng tổn thương đến vậy.
Mỹ Ly cau mày, khi buồn bực, nàng thích nhất đi ra chốn
đông người, ngắm hàng hóa mới mẻ, mua vài ba thứ lặt vặt, tự nhiên là phấn chấn
lên thôi.
Nàng hít sâu một hơi, lau mặt lần nữa, xác định không
còn dấu vết khóc lóc mới co giò chạy, đuổi theo Tĩnh Hiên bấy giờ đã ra đến cửa
hông. Nàng gọi y, cố nắn giọng thật ngọt ngào, hy vọng khiến y cảm thấy thoải
mái, “Tĩnh Hiên ca ca, đi với muội đến chỗ này đi!” Nàng thân thiết kéo tay y,
nhưng bị y hậm hực né tránh.
Ánh mắt y nhìn nàng đầy vẻ chán ghét, bực bội, thậm
chí y còn hừ một tiếng khinh bỉ, chẳng ngại thị vệ canh cửa dòm ngó, mà hỏi
thẳng thừng: “Ngươi có biết xấu hổ là gì không?”
“Tĩnh Hiên ca ca…” Nàng tủi thân nhìn y, miệng méo
xệch, “Đi với muội nào, đi rồi huynh sẽ vui lên thôi mà.”
Tĩnh Hiên mất kiên nhẫn, phẩy tay bỏ đi, lạnh lùng
buông thõng một câu “Có ngươi thì ta vui không nổi!” và chuyển hướng về phía
Dưỡng Tâm điện. Chỉ đến chỗ hoàng thượng thì nha đầu này mới thôi đeo bám, cho
y được yên tĩnh đôi chút.
Mỹ Ly cắn môi, làm sao đây? Bên ngoài cửa hông chợt có
tiếng ngựa hí, Mỹ Ly nhướng mày. Chẳng ai được quyền dừng ngựa ở đây ngoài Tĩnh
Hiên và Thừa Nghị cả. Nàng chạy vội ra xem, quả nhiên buộc chỗ trụ đá là con
tuấn mã mà Tĩnh Hiên mới mua. Đây là giống ngựa quý hiếm, Tĩnh Hiên ca ca quý
như châu báu, nàng cướp lấy cưỡi đi, nhất định y sẽ sốt ruột đuổi theo.
Đắc ý vì nghĩ ra kế hay, Mỹ Ly quên hết nỗi khổ sở nãy
giờ, giả vờ làm rớt ngọc bội tùy thân, gọi tên giám mã đến giúp nàng tìm. Nhân
lúc hắn không để ý, nàng rảo bước chạy tới tháo cương, chật vật leo lên lưng
con ngựa cao lớn.
Quả xứng danh thần câu, chạy nước kiệu cũng nhanh như
bay. Mỹ Ly cười ha hả thúc ngựa phóng thẳng về phía đường Cổ Lâu. Cưỡi trên
lưng tuấn mã, nàng cực kỳ hưng phấn, liên tục vung roi quất ngựa. Gió vù vù như
thổi tan mọi chuyện không vui khi nãy, lát nữa đây Tĩnh Hiên ca ca bắt kịp,
nhất định nàng sẽ bám lấy y đi dạo hết cả đường Cổ Lâu, chọc cho y vui vẻ thoải
mái.
Ngựa phóng càng lúc càng nhanh, khiến người hai bên
đường nháo nhác nhảy tránh, tiếng mắng chửi càng lúc càng ồn ào. Bấy giờ Mỹ Ly
mới nhận ra hành động phóng ngựa băng băng giữa đường phồn hoa là hết sức điên
cuồng, bèn kéo cương toan giảm tốc độ.
Có lẽ việc nàng gây náo loạn đường phố đã khiến mọi
người bất mãn, một kẻ ranh mãnh nào đó đem quăng viên pháo xuống dưới bụng
ngựa, tiếng pháo bất ngờ nổ vang làm con ngựa kinh sợ. Đang thuận đà phóng như
bay, nó càng thêm tăng tốc. Mỹ Ly kinh hãi tái mét cả mặt, nàng gồng sức kéo
cương nhưng không còn kiểm soát được ngựa nữa.
Và khi thấy lão bà bà cùng đứa cháu gái nhỏ ở giữa
đường, và họ không kịp né nàng, thì đã quá trễ! Tim như muốn vỡ tan mà người
đành bất lực! Nàng chỉ đành trơ khấc, hai mắt đờ đẫn, mặc cho vó trước của con
ngựa quý hiếm vùng tái ngoại đạp lên người lão bà bà. Ai nấy rú lên sợ hãi,
nhưng nàng không thốt được tiếng nào. Giữa bao âm thanh hỗn tạp, nàng nghe rõ
mồn một tiếng vó ngựa đạp xuống thân người, tiếng xương vỡ thịt tan, máu bắn
tung tóe! Rõ đến mức bao năm sau nhớ lại vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tiếp theo đó mọi việc trở nên mơ mơ hồ hồ. Tử Tình và
Tử Úc vô tình đi ngang đưa nàng về nhà. Mấy tên thị vệ hung hãn bắt nàng giải
vào cung. Nàng không nhớ rõ chi tiết nữa, chỉ còn vài ba vết sẹo lưu trong ký
ức. Cho đến khi nhìn thấy y tại tiểu viện ở Từ Ninh cung… Bao nhiêu hoảng sợ và
hối hận chợt vỡ òa trước khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Không thèm bận tâm đến
thái độ bàng quang ấy, nàng vùng khỏi thị vệ nhào vào lòng y.
“Tĩnh Hiên ca ca… muội sợ…” Nàng níu chặt lấy vạt áo
khoác bằng gấm của y.
Tĩnh Hiên không đáp lời. Ngày thường nhõng nhẽo vì
những chuyện nhỏ nhặt, nàng đã dùng đến câu này không biết bao nhiêu lần, nhiều
đến mức y chẳng còn thấy động tâm. Y không xác định được là nàng thực sự sợ hãi
hối hận, hay chỉ là muốn y thông cảm.
Mỹ Ly nhận ra, hai tay y lạnh lùng buông thõng, không
định ôm nàng an ủi. Nhưng nàng vẫn khao khát hơi ấm của y, y không lại gần,
nàng càng siết chặt tay quanh thắt lưng y. Lúc trước, vì chuyện nhỏ nhặt nàng
cũng làm nũng lải nhải nửa ngày trời, nhưng hiện giờ, nàng chỉ biết ôm ghì lấy
y mà máy móc lặp lại: “Muội sợ…”
Nàng giết người rồi, nàng hại chết lão bà bà, nàng
thật sự rất sợ hãi.
Chắc cảm nhận được cơn run rẩy của nàng, Tĩnh Hiên
không đẩy nàng ra như ngày thường, bao lời trách móc cũng nén lại trong lòng.
“Buông tay, ta phải