
gất xỉu anh không có bất kỳ ấn tượng.
“Không nhớ sao? Tôi phải nhắc nhở anh, công việc bận rộn đến mấy, cũng cần nhớ nghỉ ngơi, anh bị chảy máu dạ dày mà ngất xỉu, đại biểu thân thể mệt
nhọc do lâu ngày không nghỉ ngơi, nếu như không điều chỉnh lại gian
biểu, lần tới sẽ không còn may mắn như thế này đâu, anh bạn trẻ, tôi tin rằng anh cũng không muốn mình chết ở trên ghế làm việc!”
“Tôi……….nếu ngất xỉu, làm sao đến bệnh viện?” Thương Nhạc phát hiện anh không thể hiểu nổi các chuyện đang xảy ra.
“Là một cô gái đưa anh đến đây.” Bác sĩ chỉ chỉ về một bên ghế dài: “Rất
may cô ấy cảnh giác cao, thấy có điều gì không ổn, lập tức gọi người mở
cửa nhà anh mới kịp thời phát hiện tình huống của anh, nếu muộn thêm
chút nữa, tôi xem anh cũng không còn cơ hội mở mắt nữa rồi.”
Nhìn theo hướng tay bác sĩ chỉ, Thương Nhạc không khỏi nhíu mày, đó là người phụ nữ mà anh chẳng không muốn gặp, lúc này đang nằm dài ngủ trên ghế.
“Người phụ nữ của anh rất lo lắng cho tình huống của anh, anh vừa mới được đưa đến bệnh viện cô ấy đã khóc lóc cầu xin tôi cứu anh, lúc tôi nói tình
trạng của anh cho cô ấy nghe xong, cô ấy lại bận rộn chăm sóc anh, hầu
như bốn ngày nay cô ấy không chợp mắt, sáng sớm nay tôi thấy tinh thần
của cô ấy không tốt mới nghiêm khắc yêu cầu cô ấy nghỉ ngơi, nếu không,
đợi đến khi anh tỉnh lại chắc cô ấy cũng ngã bệnh luôn, chỉ là cô ấy còn chưa nghe tôi khuyên xong đã có hiện tượng hoa mắt chóng mặt, vì thế
tôi mới truyền cho cô ấy một chai nước an thần để cô ấy nghỉ ngơi, ai
ngờ cô ấy nhất quyết không chịu nằm nghỉ trên giường bệnh mà cứ nhất
định nằm ở đây cùng anh.” Bác sĩ vỗ vai Thương Nhạc, nở nụ cười hiền
hòa.
“Cô ấy không phải…………” Là người phụ nữ của tôi.
“
Đợi cô ấy tỉnh lại, anh nhớ nhắc cô ấy ăn chút gì đó, y tá nói bốn ngày
nay cô ấy ăn rất ít cơm, ngoại trừ ở bên cạnh anh, cô ấy hầu như không
đi đâu nửa bước, nếu kéo dài như vậy, tình trạng cơ thể của cô ấy không
thể hồi phục được.”
Nghe lời khuyên từ thầy thuốc, Thương Nhạc nuốt vào những lời định nói.
Bốn ngày nay, cô ấy không ngủ nghỉ chăm sóc anh, hơn nữa còn không ăn gì?
Đôi lông mày khó chịu cau lại, anh lại dời tầm mắt nhìn dáng ngủ không yên
ổn cả Mộc Nguyệt Ngân, không biết có phải do lời thầy thuốc nói hay
không mà anh lại có ảo giác gương mặt của cô hình như gầy đi chút.
“Ừ, tình trạng không tệ, nếu như đói bụng, tôi dặn anh nhớ ăn một ít cháo, nếu
sau năm giờ không có bất kỳ vấn đề gì có thể ăn được một số loại thức ăn cứng.” Bác sĩ quay người rời đi.
Cho đến khi trong phòng bệnh
chỉ còn lại hai người họ, Thương Nhạc ngồi dậy, cảm thấy không bị hoa
mắt mới từ từ xuống giường, đi tới bên cạnh Mộc Nguyệt Ngân.
Cúi đầu, nhíu chặt chân mày, anh ngắm nhìn cô.
Mặc dù ngủ thiếp đi, xem ra cô vẫn không yên ổn, trên mặt hằn sâu dấu vết
mệt mỏi, hơi thở cũng rất mỏng manh tưởng như không chú ý sẽ quên mất
thở, khiến người ta cảm thấy lo lắng…………..
Lo lắng? Cô ấy sao?
Thương Nhạc không khỏi lui về sau mấy bước.
Anh đang làm cái gì thế? Bỗng dưng lại đi lo lắng cho cô ấy?
Thật sự là buồn cười.
Khẽ nheo mắt lại, anh không nhìn cô nữa, cảm thấy có chút tức giận, giận bản thân bị ảnh hưởng vì lời nói của bác sĩ.
Loại phụ nữ tâm địa xấu xa như cô, anh tuyệt đối sẽ không lo lắng vì cô. Cửa phòng được mở ra, Mộc Nguyệt Ngân đi từng bước nhẹ nhàng vào trong,
thận trọng đặt bình giữ nhiệt xuống, lưu luyến ngắm nhìn Thương Nhạc
đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.
Sau một lát, cô lặng lẽ thở dài, lại xoay người, chuẩn bị yên lặng rời đi.
“ Đã đến đây rồi tại sao không lên tiếng?” Giọng nói của Thương Nhạc vang lên, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào
Cô bị giật mình hoảng sợ, không dám tin, lo lắng quay người nở một nụ cười cứng ngắc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em biết anh không muốn gặp em…………..anh đang dưỡng bệnh, em không muốn làm cho tâm trạng anh khó chịu.” Cô tự
biết rất rõ.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Mộc Nguyệt Ngân: “Nếu biết tôi không muốn gặp cô, vì sao còn đến đây?”
Anh biết mỗi ngày cô đều đến, đưa anh ba bữa cơm, tưởng rằng cô đem thức ăn đến xong liền rời đi ngay, không ngờ cô không đi, chỉ lẳng lặng ngồi
ngoài phòng bệnh, cho đến khi cần chuẩn bị bữa cơm tiếp theo mới rời đi.
Biết anh không quen ăn thức ăn bệnh viện, cũng biết tình trạng của anh cần
phải bổ sung nhiều thức ăn dinh dưỡng, cũng hiểu rõ cá tính của anh,
tuyệt đối sẽ không liên lạc với người mẹ đang định cư ở nước ngoài, cho
nên anh mới quyết định dừng tất cả công việc.
Những việc này Thương Nhạc không phủ nhận, nhưng anh cũng mới được nghe qua lời y tá nói.
“Em……….Em sẽ đi ngay, anh đừng tức giận, nghỉ ngơi cho khỏe, em không quấy rầy
anh nữa…………….Em có nấu canh cá, khi nào anh đói bụng, có thể ăn nhiều
một chút, em……………….em biết anh không thích ăn món ăn do em làm, nhưng là vì tình trạng sức khỏe của anh, anh hãy cố gắng ăn nhiều một chút.”
Liếm liếm môi, cô mỉm cười dịu dàng: “Em ………..em ra ngoài đây.”
Anh nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Ngân đang đứng bên cửa, Thương Nhạc không biết nghĩ đến điều gì mà nhíu mày.
Là bởi vì…