
bao giờ từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng giờ phút này cô vẫn quyết định làm đến cùng.
Cô tính kế với anh, chỉ vì anh tin tưởng cô tuyệt đối, tin tưởng cô sẽ đưa anh đang say rượu an toàn về đến nhà, cho nên anh để mặc cồn rượu đang
bốc lên trong cơ thể mà an tâm ngủ say.
Mộc Nguyệt Ngân khoác trên người áo tắm, bên trong cô không mặc gì, trong mắt cô có sự do dự.
Làm ? Vẫn là không làm ?
Làm, mọi hậu quả cô đều biết.
Nhưng nếu không làm.... ..........thì giữa cô và anh sẽ không có gì dây dưa ? Làm sao để anh có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô ?
Thân
thể cô run rẩy, nhớ tới tính cách kiếp này của Nhạc ca ca, nhớ tới tác
phong làm việc của anh, nhớ tới lời nói cười như không cười của anh,
thái độ khó lại gần, nhớ tới thái độ lạnh lùng của anh với kẻ thù....
..........cô cắn môi, không ngừng đấu tranh.
Làm ? Vẫn là không làm ?
Liên quan đến vấn đề này, cô đã không ngừng hỏi bản thân dưới mấy chục lần.
Làm, cô sẽ có đủ thời gian ở bên cạnh anh, lấy thời gian bốn tháng này đánh
cược với hạnh phúc của đời này, trận đánh cược này, cô không được phép
thua, cô phải giở hết tất cả thủ đoạn, đặt toàn bộ giấc mộng hạnh phúc
của bốn kiếp trước vào kiếp này, nhưng anh sẽ hận cô, hận cô thế nhưng
giở trò với anh.
Không làm, kiếp này cô sẽ hoàn toàn mất đi anh,
không còn cơ hội kế tiếp, đem mọi thứ sẽ quên hết, quên mất cô đã từng
yêu sâu sắc một người đàn ông, đã từng vì anh, cô một kiếp lại một kiếp
tìm kiếm hình bóng anh, một lần lại một lần hữu duyên vô phận, cuối cùng không thể kết thành đôi.
Không ! Cô cắn chặt răng, mắt Mộc Nguyệt Ngân lóe ra tia sáng quyết định.
Cô không cách nào dễ dàng nói buông tha liền buông tha, không cách nào trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu cưới người phụ nữ khác làm vợ.
Thanh mai trúc mã gì chứ ? Kết thân vì lợi ích thương mại ? Ai nói từ nhỏ lớn lên bên nhau thì sẽ ở bên nhau ? Ai nói hai anh em họ kết hôn là chuyện đương nhiên, sẽ thân càng thêm thân ?
Tất cả đều là lừa đảo, người đàn ông trước mắt này là của cô, ai cũng không thể cướp anh từ tay cô.
Tâm trạng lo lắng biến mất, cô bỏ xuống tất cả do dự, trừ kiên định cùng quyết tâm, hậu quả có ra sao cô sẽ không quan tâm nữa.
Đúng, cô muốn đoạt lấy tất cả, vì người đàn ông này, dù có bị anh ghét, anh
hận, trở thành người phụ nữ xấu xa trong miệng mọi người, cô cũng không
quan tâm.
Anh đang ở đâu đây ?
Cảm giác bản thân đang nửa
chìm nửa nổi ở trên mây, hai chân không chạm đến đất, đầu óc anh không
thể tập trung suy nghĩ, anh quá mệt, mệt mỏi sắp không thở nổi.
Anh đang ở trong ảo ảnh sao ? Nếu không vì sao lại có cảm giác mờ mịt ngỡ ngàng thế ?
Anh đang ở đâu ? Vì sao khi thở anh lại ngửi được một mùi thơm khiến anh cảm thấy an tâm thế này ?
Ngực của anh nóng dần lên, nhiệt độ nóng bỏng từ ngực tỏa ra, từ từ lan ra xung quanh.
Miệng anh vừa đắng vừa khô, hơi thở dồn dập, cơ thể như bị đốt cháy, chỉ muốn có nước lạnh đến dập tắt nhiệt độ đang bốc lên và trong đó có cả khát
vọng dục vọng.
Thở khẽ, có một đôi tay lạnh lẽo đang tuần tra
trên cơ thể anh, chậm rãi đi tới ngực anh, lại nhẹ nhàng vuốt ve hông
của anh.... .........
Không đủ, anh nghĩ rằng mình sẽ thỏa mãn
với nhiệt độ man mát lành lạnh đó, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, anh nghĩ mình đang ở trong mơ, bởi vì anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen
thuộc của một cô gái tràn vào mũi anh.
Đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng trước mặt thì Thương Nhạc an tâm, nở một nụ cười hoàn toàn tin tưởng.
" Nguyệt Ngân.... ......." Mặc dù không phải nhìn thấy rất rõ nhưng anh biết đó là cô, anh quá quen thuộc với sự tồn tại của cô.
" Nhạc.... ...... ........Nhạc ca ca ? " Mộc Nguyệt Ngân cực kỳ sửng sốt, tay chân luống cuống, không ngờ Thương Nhạc đang ngủ say lại thức tỉnh.
Thấy cô hoảng hốt khiến anh cảm thấy nghi hoặc, cho là mình xuất hiện ảo
giác. Cô có chuyện gì sao ? Nếu không sao lại có vẻ mặt sợ hãi như vậy ?
Đúng rồi, gương mặt cô không thể nào có vẻ chột dạ sợ hãi được, càng sẽ
không làm ra chuyện gì phản bội anh, anh rất coi trọng cô cô không thể
không biết điều này, cho nên là anh nhìn lầm thôi, nhầm tưởng cô hoảng
hốt, đúng vậy.... ...... ........
Đã tỉnh rồi ? Anh.... ........ đã tỉnh rồi hả ?
Toàn thân Mộc Nguyệt Ngân cứng ngắc, nhịp tim cơ hồ ngừng đập, dũng khí hầu
như đã không còn, vốn dĩ cô cũng chưa làm gì xấu nhưngvừa thấy anh mở
mắt, ngay lập tức cô cảm thấy không biết làm sao, thậm chí định lùi
bước.
Một giây tiếp theo, trái tim bất ổn đã đập bình thường trở
lại, cô nhìn thấy anh lại nhắm mắt lại, hình như anh không phải thật sự
tỉnh.
Chắc cô tự hù dọa mình, rõ ràng tại tiệc rượu lúc nãy anh uống rất nhiều rượu.
" Đừng hoảng hốt, Mộc Nguyệt Ngân, mày trở nên nhát gan như thế từ bao giờ ? " Thở phào nhẹ nhõm, cô dùng tay vỗ ngực, cố gắng động viên bản thân,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh cuối cùng cũng có chút nhiệt độ.
Xác định Thương Nhạc đã ngủ say lần nữa, cô cuối cùng cũng an tâm.
Đôi tay run rẩy đưa ra, một lần nữa lấy hết dũng khí, cô cởi dây buộc áo
khoác tắm ra,